Tôi đưa điện thoại cho nó xem, bên trong toàn ảnh các bạn nữ xinh đẹp, hoạt động câu lạc bộ thú vị và các buổi biểu diễn văn nghệ. Dù mặt nó tỏ ra bình thản, nhưng tôi biết tim nó đã rung động rồi. Đây chỉ là hạt giống đầu tiên tôi gieo vào lòng nó.
Kết thúc kỳ nghỉ đông, tôi không nghe lời mẹ về nhà mỗi tối nữa, mà đồng ý mỗi cuối tuần trở về một lần. Mỗi lần về, vừa xem Tô Đại Bảo chơi game, tôi vừa khéo léo kể về cuộc sống đại học tươi đẹp. Nghe những miêu tả của tôi, trò chơi trên điện thoại của nó cũng trở nên nhạt nhẽo, nó thở dài: "Tô Chiêu Đệ, đại học nghe hay thật, nhưng với thành tích như tao, có thi lại mười năm cũng không đỗ nổi."
"Đại học trong nước thì không dám nghĩ rồi, nhưng nếu bố mẹ chịu bỏ tiền cho mày đi du học, trời cao đất rộng, họ cũng không quản được mày. Thoải mái tự do, chẳng phải tuyệt sao? Còn nếu học trong nước, mẹ vẫn sẽ hàng ngày kiểm soát mày." Kế hoạch của tôi chính thức bắt đầu.
"Đi du học!" Mắt Tô Đại Bảo sáng rực, nhưng ngay lập tức ủ rũ: "Nhưng bố mẹ đồng ý không? Nếu thi trượt, tao chắc họ sẽ bắt thi lại đến khi đỗ mới thôi."
Tôi im lặng. Hạt giống trong lòng Tô Đại Bảo đã nảy mầm, tôi không vội, câu cá cần phải kiên nhẫn.
Nửa năm sau, Tô Đại Bảo ngày nào cũng đòi mẹ cho đi du học. Mẹ tôi kiên quyết bắt nó thi đại học, lần này không đỗ thì thi lần hai, ba, bốn... Tô Đại Bảo không được toại nguyện, ngày càng trở nên cáu kỉnh, bất mãn với mẹ.
Đến trước ngày thi, tôi nhân dịp phụ đạo cho nó, đóng cửa phòng thì thầm mách nước: "Mấy ngày nữa là thi rồi, kiến thức của mày bỏ bê lâu thế, giờ cấp tốc cũng vô ích thôi. Nếu thực sự muốn đi du học, tao có cách. Mẹ không muốn mày thi sao? Trong lúc thi, mày cứ phạm quy chế để bị cấm thi vài năm. Thế là mẹ hết đường, đành phải cho mày đi du học thôi."
Tô Đại Bảo vỗ đùi đen đét: "Hay! Sao trước giờ tao không nghĩ ra?"
Trong lòng tôi thở dài: Với cái đầu này, chơi game còn không xong, nói chi đến mưu mẹo...
Vài ngày sau, em trai tôi không phụ sự kỳ vọng. Trong buổi thi đầu tiên, nó bị bắt quả tang gian lận. Không những thế, còn x/é bài thi của thí sinh bên cạnh, vừa x/é vừa ch/ửi: "Không cho tao chép bài thì mày cũng đừng thi!"
Câu nói này khiến sự việc lên báo, nó không những bị cấm thi mà còn không trường nào trong nước dám nhận. Ngay cả tôi cũng kinh ngạc, đứa được nuông chiều từ nhỏ quả nhiên gây chuyện gì cũng được.
Tô Ly nghe xong cũng thở dài thương cảm cho nạn nhân bị x/é bài: "Em trai cậu đúng là tai họa. Mẹ cậu chắc tức đi/ên lên rồi, cuối tuần này cần tớ về cùng không?"
"Không cần, mọi chuyện sắp kết thúc rồi. Ngôi nhà đó, tớ không muốn quay lại nữa." Chỉ còn chút nữa thôi, tôi sẽ c/ắt đ/ứt hoàn toàn với gia đình mình.
Cuối tuần, tôi vẫn về nhà như thường lệ. Mẹ tôi ngồi thừ trên ghế sofa như gà mắc tóc, tóc bạc thêm nhiều. Vừa thấy tôi, bà hầm hầm cầm roj định đ/á/nh như ngày nhỏ: "Đồ bạc bẽo! Mày dạy em trai kiểu gì mà hại nó thế?"
Nhưng tôi đã không còn là đứa trẻ, né dễ dàng cú roj: "Nếu mẹ không muốn con về, con đi ngay."
Mẹ tôi nghiến răng nuốt gi/ận. Tô Đại Bảo đã nhắn tin báo đã thuyết phục được mẹ cho đi du học, nên tôi mới về. Mẹ tôi gượng giọng: "Bố mẹ đã quyết định cho em mày đi du học, làm chị cũng nên góp chút ít chứ? Đừng tưởng mẹ không biết mày đi làm thêm ki/ếm được bao nhiêu tiền."
Tôi cười lạnh: "Bố mẹ cho nó đi học, sao lại bắt con trả tiền?"
Mẹ đổi giọng m/ắng nhiếc: "Nuôi mày lớn đằng này, đóng góp cho em chút xíu mà không được? Đồ vô ơn..."
Tôi bình thản ngồi nghe những lời cay đ/ộc, đợi bà mệt mồm mới chậm rãi đáp: "Muốn con trả tiền cũng được. Ký thỏa thuận đoạn tuyệt với con. Sau này bố mẹ già, để Tô Đại Bảo phụng dưỡng, không liên quan đến con. Phải công chứng rõ ràng."
Mẹ tôi sửng sốt rồi m/ắng dữ hơn. "Mẹ bàn với bố đi, nghĩ kỹ rồi liên hệ con." Tôi không muốn nói nhiều, bỏ lại câu nói rời đi.
Đúng như dự đoán, hôm sau mẹ gọi đồng ý. Tôi v/ay Tô Ly một khoản lớn, hứa sau tốt nghiệp sẽ vào công ty bố cô ấy trả n/ợ bằng lương.
Mọi thứ tiến hành nhanh chóng. Tại phòng công chứng, bố mẹ và Tô Đại Bảo đều ký tên. Dù đã mong chờ ngày này, nhưng khi thấy họ dứt tình m/áu mủ vì tiền, tim tôi vẫn buốt giá một giây. Có lẽ trái tim tôi vẫn chưa đủ sắt đ/á.
Bình luận
Bình luận Facebook