Tình Yêu Hết Hạn

Chương 3

06/06/2025 13:24

Tống Trí Viễn cũng đến đúng hẹn, anh mặc chiếc áo sơ mi bạc màu, thấy tôi liền nở nụ cười nhẹ, kéo vali bước lại.

"Chào bé Tiếu Tiếu, giới thiệu một chút, anh là Tống Trí Viễn, Tống Trí Viễn của em."

Nhiều năm sau, tôi quên hết mọi thứ, nhưng duy nhất khoảnh khắc anh nói câu ấy vẫn khắc sâu trong tim.

Ấm áp, chân thành, ánh mắt chỉ chứa mỗi bóng hình tôi.

Tống Trí Viễn.

6

Mấy ngày nay tinh thần tôi rất tệ, Lăng Phi đặt hộ tôi lịch tư vấn tâm lý.

Trong lúc chờ đợi, tôi nhắn tin cho cô ấy.

Lăng Phi vẫn bức xúc: "Thằng khốn nạn lúc kết hôn nói ngọt như mía lùi, ai ngờ lại đối xử với cậu như thế, đợi tao l/ột da nó!"

Tôi nghĩ đến kết quả điều tra của thám tử tư, lồng ng/ực lại thắt lại.

Lần đó mang đồ ăn nhẹ đến công ty, tôi đã xem được báo cáo ngân hàng của công ty Tống Trí Viễn.

Một công ty tên Tư Tín Kỹ Thuật khiến tôi chú ý, mỗi tháng Tống Trí Viễn chuyển 10 triệu cho công ty này để m/ua dịch vụ tư vấn, nhưng số tiền không quá lớn cũng không nhỏ, mục đích sử dụng lại m/ập mờ.

Đối phương trầm giọng: "Nghi ngờ của cô đúng rồi, Tư Tín là công ty m/a, pháp nhân là Trần Hồng Mai - mẹ của Tôn Thiên."

Anh ta nhận xét thêm: "Chồng cô rất thận trọng."

Tôi cười lạnh.

Một người đàn ông yêu phụ nữ, biểu hiện rõ ràng nhất chính là cho cô ta tiền.

"Còn phát hiện gì khác không?"

Anh ta tiếp tục: "Tôi tra chuyến bay, tháng trước cùng chồng cô đến Bali chính là Tôn Thiên."

Tôi gật đầu tỏ đã rõ.

Trong điện thoại, Lăng Phi vẫn không ngừng ch/ửi rủa Tống Trí Viễn, đang định an ủi cô ấy thì bên cạnh bỗng có người đưa ly nước.

"Thả lỏng đi, đừng cau có thế."

Tôi ngoảnh lại, chàng trai điển trai mặc áo blouse đang cúi nhìn tôi.

"Không nhận ra à?"

Anh ta tháo khẩu trang, lộ ra khuôn góc cạnh.

Tôi chợt nhớ ra: "Lăng Dĩ Phồn?"

Anh nhe răng nanh cười: "Chuẩn rồi."

"Sao cậu lại ở đây?"

Anh chỉ phòng khám phía trước: "Làm việc."

Lúc này tôi mới để ý chiếc áo blouse trên người anh.

Hồi đại học để trả n/ợ học bổng, tôi nhận dạy kèm cho em trai của Lăng Phi - Lăng Dĩ Phồn.

Thực ra chúng tôi không thân, lúc dạy anh ấy cũng không chuyên tâm nghe giảng. Sau nghe nói anh đi du học Anh, chúng tôi dần mất liên lạc. Không ngờ giờ anh đã thành bác sĩ tâm lý.

Buổi tư vấn chỉ một tiếng nhưng trò chuyện cùng anh, tôi thấy lòng nhẹ hẳn.

Nhân tiện gần trưa, tôi lấy th/uốc xong mời Lăng Dĩ Phồn ăn trưa, chuyện cũng qua đi.

7

Tối đó Tống Trí Viễn về nhà say khướt, mâm cơm tôi chuẩn bị lại thành vô dụng.

Vất vả lôi anh lên giường, anh lại ôm ch/ặt tôi không buông, thì thầm gọi tên rồi dụi đầu vào cổ tôi. Nhưng cơ thể tôi chỉ cảm thấy cứng đờ.

Tống Trí Viễn không chịu buông, định ôm tiếp đến khi tôi đẩy mạnh anh ngã lăn ra, trò hề mới kết thúc.

Tôi im lặng, anh nằm ngửa bất động. Lát sau bỗng vang lên tiếng nấc nghẹn.

Anh biết tôi đã phát hiện, nhưng tôi không đả động gì. Anh áy náy nhưng không dám xin lỗi, chỉ biết thấp thỏm lo âu.

Chúng tôi ngồi im lặng đến nửa đêm, rồi quay lưng ngủ thiếp đi, không ai muốn nói thêm lời nào.

Vẫn nhớ như in hồi chuyển từ tầng hầm ngoại ô về căn hộ một phòng gần trung tâm, ngoài tiền thuê 25 triệu/tháng, chúng tôi còn dư dả ăn ngon mỗi tuần.

Giai đoạn đó Tống Trí Viễn áp lực vô cùng, say xỉn được bạn bè đưa về, ôm tôi khóc nức nở dưới chung cư:

"Tiếu Tiếu, anh nhất định sẽ cho em cuộc sống tốt đẹp, em phải tin anh."

Tôi vỗ lưng anh, cười đáp em luôn tin anh.

Như từ trước đến nay vẫn thế.

Ở điểm này, Tống Trí Viễn không thất hứa. Anh mở công ty đầu tư mạo hiểm nhỏ, thu nhập ngày càng tăng.

Chưa đầy 5 năm, chúng tôi lại chuyển về căn hộ rộng ở trung tâm, từ cửa kính nhìn ra là rừng cao ốc san sát.

Ngày nhận nhà, anh đặt chìa khóa vào tay tôi, nở nụ cười rạng rỡ: "Vợ yêu, từ nay anh có thể lo cho em rồi."

Kênh CCTV6 thật kỳ diệu, luôn chiếu đúng bộ phim hợp tâm trạng.

Sau một đêm, khi tôi đề cập ly hôn, ti vi đang chiếu lại "Tình Cũ 3".

Trên màn ảnh, nữ chính bất chấp nổi mẩn vẫn ăn xoài thả ga.

Thực ra tôi cũng dị ứng xoài.

Hồi đại học, mẹ bạn cùng phòng gửi hai thùng xoài xanh, cô ấy cho tôi vài quả. Kết quả là bác quản lý ký túc xá mặc quần ngủ đưa tôi lên xe cấp c/ứu vì khó thở.

Nửa đêm y tá thay bình dịch, từ núi khăn giấy thấm nước mũi, tôi thấy khuôn mặt đẫm mồ hôi của Tống Trí Viễn.

Lúc ấy, anh thật sự quan tâm tôi có đ/au không.

Còn lúc tơ tưởng Tôn Thiên, anh đã quên mất tôi từng đ/au thế nào.

8

"Vợ yêu, ý em là sao?"

Tống Trí Viễn gượng cười, nhìn tôi đầy hoài nghi, không tin tôi lại đề nghị ly hôn.

Thực ra chính tôi cũng không tin, nhưng chỉ vài tháng, tôi đã trở thành phiên bản chính mình gh/ét nhất.

Đa nghi, tự trách, đi/ên cuồ/ng.

Cảm xúc tiêu cực như nước biển dâng, nhấn chìm tôi từng chút. Tôi biết tình hình ngày càng tệ nhưng bất lực.

Cơn á/c mộng, phải chấm dứt thôi.

Tôi đẩy tờ đơn ly hôn về phía anh: "Chưa đủ rõ ràng sao?"

Anh cố đ/á/nh trống lảng: "Nếu là vì con cái, chúng ta vẫn có thể có lại, em đừng..."

Tôi cúi mặt kìm nước mắt ngắt lời: "Sẽ không còn nữa."

Thời Tống Trí Viễn khởi nghiệp, chúng tôi từng có một đứa con. Nhưng lúc đó tôi ngày đi làm, tối làm thêm cửa hàng tiện lợi, cuối cùng sảy th/ai vì kiệt sức.

Tống Trí Viễn còn đang ngơ ngác, tôi đã vào phòng lấy vali đã thu xếp sẵn.

Danh sách chương

5 chương
16/06/2025 21:35
0
06/06/2025 13:26
0
06/06/2025 13:24
0
06/06/2025 13:23
0
06/06/2025 13:21
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu