Vì thế, những phụ huynh có điều kiện hầu như đều dốc hết tâm trí để đưa con cái đến đây. Dù bố mẹ tôi chỉ là thợ điện bình thường, nhưng họ rất quan tâm đến việc học của tôi. Khi biết tôi đạt điểm chuẩn vào trường Trung học Bác Lâm, họ đã không do dự đưa tôi đến đây.
Ngày đầu tiên nhập học, trên xe buýt tôi gặp một học sinh cùng trường. Cậu ấy mặc đồng phục Trung học Bác Lâm, ngồi ở hàng ghế áp chót, ôm chiếc cặp đen và quyển sách giáo khoa hình chữ nhật. Đôi môi khẽ động theo từng chữ, thỉnh thoảng lại liếc nhìn sách, dường như đang học bài.
Tiết trời đầu thu vẫn còn vương chút oi ả của mùa hè. Mặt trời chăm chỉ mọc sớm, mới 6 giờ rưỡi đã tỏa ánh nắng vàng rực khắp nơi. Vài tia nắng vô tình chiếu lên người chàng trai, tô điểm cho đường nét góc cạnh trên khuôn mặt cậu thêm phần dịu dàng, ấm áp.
Trong khoang xe đầy nắng vẽ, tôi nắm chắc thanh vịn màu xanh-vàng, bước qua nhiều ghế trống để ngồi xuống hàng ghế cuối. Từ vị trí cao hơn này, tôi có thể quan sát toàn bộ khung cảnh trước mắt cậu ấy.
Bìa sách giáo khoa in dòng chữ 'Ngữ Văn lớp 11'. Cậu ấy là đàn anh khóa trên. Khi cậu chìm đắm vào bài giảng Hán văn, tôi tựa lưng vào ghế, mắt lúc thì dõi theo bản đồ tuyến xe, lúc lại ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, có khi lại cúi đầu nhìn đôi giày của mình. Dù mắt nhìn khắp nơi, nhưng trong tầm ngoại vi luôn hiện lên hình ảnh cậu đọc bài dưới nắng mai.
Giữa chuyến xe, một cơn gió mạnh bất ngờ ùa qua cửa sổ, lật tung trang sách trên tay cậu. Qua ánh mắt liếc ngang, tôi thấy tên cậu được viết bằng nét bút mạnh mẽ trên trang đầu: Tề Dục Phương - Lớp 11 (1).
Sau điểm dừng giữa tuyến, xe dần đông khách hơn. Tôi bị bao quanh bởi đủ loại mùi thức ăn sáng hòa lẫn, tạo thành thứ mùi khó chịu. Giữa lúc ấy, mùi bột giặt thoang thoảng từ người Tề Dục Phương bỗng trở nên rõ rệt - thứ hương cỏ cây nhẹ nhàng như bãi cỏ mới c/ắt hay khu rừng sau cơn mưa đêm.
Nhờ mùi hương dễ chịu ấy, tôi thoải mái tới trường. Xuống xe, cậu ấy rẽ phải về dãy lớp học. Tôi đứng lưỡng lự giây lát rồi chạy theo, vỗ nhẹ vai cậu: 'Chào bạn, cho mình hỏi khu nhà dành cho lớp 10 ở đâu ạ?'
Cậu quay nửa người, đường nét góc cạnh được nắng tô điểm, môi mỏng khẽ mở: 'Lập Chí Lâu.'
Đó là lần đầu chúng tôi trò chuyện. Giọng cậu ấm áp khác hẳn vẻ lạnh lùng bên ngoài, tựa như mặt kính mờ, tuy không bóng bẩy nhưng cũng chẳng gai góc, vừa vặn đến lạ thường.
3
Những ngày sau đó, tôi đều cố gắng dậy sớm ra bến đợi xe, hy vọng được gặp lại Tề Dục Phương. Cậu ấy luôn xuất hiện đúng giờ, cùng một chỗ ngồi, cùng tư thế ôm sách học bài.
Thường tôi có thể ngồi ngay sau lưng cậu, đắm mình trong mùi hương dịu nhẹ cho tới khi tới trường. Đôi khi ghế sau bị người khác chiếm mất, tôi chỉ biết lén nhìn bóng cậu qua vật phản chiếu. Có hôm cả ghế đơn của cậu cũng bị người khác ngồi trước.
Một sáng nọ, khi đang ngồi ở trạm xe nhấm nháp chiếc bánh kếp, tôi thấy Tề Dục Phương ngồi ở hàng ghế cuối thay vì vị trí quen thuộc. Hôm nay cậu không đọc sách mà đeo tai nghe, mắt đăm đăm nhìn ra cửa sổ với ánh mắt xa xăm. Khi xe dừng, ánh mắt cậu chạm phải tôi.
Tôi nghẹt thở, vội vàng sửa lại mái tóc mai đang bị xù. Nhưng rồi nhận ra cậu ấy thực ra chẳng để ý tới tôi. Ánh mắt mơ hồ của cậu như đang nhìn về một nơi rất xa xôi, có lẽ là nơi chẳng thuộc về thế giới này.
Trái tim đang rộn ràng bỗng chùng xuống. Tôi bỏ hai đồng xu vào thùng rồi quen thuộc ngồi xuống ghế cuối, bên cạnh cậu. Lần đầu tiên ngồi sát thế này, mùi hương từ người cậu càng đậm đà. Chỉ cần nghiêng đầu là thấy rõ từng đường nét trên khuôn mặt cậu - sống mũi cao, làn da trắng đến mức trong suốt dưới nắng.
Tôi loay hoay xoắn dây đeo cặp, muốn bắt chuyện nhưng lại rụt rè - cậu ấy có vẻ không thích giao tiếp. Đúng lúc tôi chuẩn bị lấy can đảm, loa xe vang lên: 'Đến trạm Trung học Bác Lâm...'
Thở dài n/ão nề, tôi tiếc nuối bước xuống xe theo dòng người. Ai ngờ vừa xuống đã nghe tiếng gọi: 'Hạ Chi! Thẻ học sinh của bạn rơi này!' Quay lại, tôi thấy Tề Dục Phương đang cố gắng vẫy tay giữa biển người, ngón tay thon dài cầm dải ruy băng xanh của thẻ học sinh.
Sờ vào túi cặp, quả nhiên thẻ đã mất. Tôi đứng đợi cậu, lấy hộp sữa trong túi áo đưa cho cậu khi nhận lại thẻ: 'Cảm ơn nhé.'
'Không có gì.' Cậu nhận lấy hộp sữa. Tôi để ý thấy trên đ/ốt ngón tay áp út bàn tay phải cậu có một nốt ruồi đen, nổi bật trên làn da trắng ngần, gợi lên sự thu hút khó tả.
Bình luận
Bình luận Facebook