Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Sau khi ăn xong, tôi đi khắp nơi tìm nhân viên để thanh toán.
Nhưng lại bị khách hàng gọi là nhân viên, tôi phủ nhận,
mọi người lại đổi giọng gọi là bà chủ.
Đúng lúc ông chủ quay về, ngậm điếu th/uốc cười khẩy: 'Thôi đi, tôi không xứng đâu.'
Khách hàng cười xem như trêu đùa, chỉ có tôi chìm vào bối rối.
Năm đó khi anh khóc lóc c/ầu x/in tôi đừng chia tay, tôi đã nói gì nhỉ?
À, hình như là...
'Sau này anh cũng chỉ là thằng đầu bếp quèn, sao xứng với tôi?'
01.
Một mình ăn lẩu xong, tôi loanh quanh tìm nhân viên tính tiền.
Nhưng bị mấy bàn khách đi ngang qua liên tục gọi là phục vụ.
Tôi cúi nhìn bộ đồ mới trên người - áo sơ mi thêu trắng cùng chân váy đuôi cá màu đen.
Bất lực cười lắc đầu: 'Không phải đâu ạ.'
Mọi người đồng thanh đổi cách xưng hô: 'Chị chủ quán!'.
Má tôi ửng đỏ, càng lúng túng vội vàng khoát tay phủ nhận.
Đúng lúc chủ quán từ ngoài bước vào, ngậm điếu th/uốc, ánh mắt lạnh lùng liếc tôi rồi cười khẽ.
'Thôi đi, tôi không xứng đâu.'
Tiếng cười giễu cợt của khách hàng vang lên: 'Ông chủ phong trần mà cô gái lại như tiên nữ, đúng là trai tài gái sắc.'
Chỉ có tôi lặng lẽ lùi nửa bước, ngượng ngập không thôi.
Hóa ra ông chủ là anh ấy!?
Giang Độ, người yêu cũ của tôi.
Năm đó khi anh sốt cao, đôi mắt đỏ hoe nài xin tôi đừng chia tay, tôi đã nói gì nhỉ?
À, hình như là...
'Sau này anh cũng chỉ là thằng đầu bếp quèn, sao xứng với tôi?'
Không ngờ chủ nhân chuỗi lẩu này lại là anh. Nghe nói thương hiệu này đã mở hàng chục chi nhánh khắp nước, doanh thu cực khủng, tài sản ít nhất cũng phải vài chục tỷ.
Tôi tự chế nhạo bản thân, đúng là ứng nghiệm câu:
Ngày hôm qua, bạn không thèm ngó ngàng; ngày mai, bạn không với tới được đâu.
Trước quầy, một cô gái từ bếp đi ra.
'Chị ơi, cửa hàng mới khai trương, chia sẻ lên facebook sẽ được giảm giá tối đa 60% đó ạ.'
Hàng tháng phải trả n/ợ nhà, studio nhảy lại vừa cải tạo tốn kém.
Tôi nắm ch/ặt điện thoại định gật đầu.
Giang Độ khẽ nhướng mày, giọng vô h/ồn: 'Đừng dùng mấy trò giảm giá rẻ tiền làm phiền thời gian quý báu của tiểu thư nhà giàu.'
Cô gái trừng mắt quát: 'Giang Độ! Không biết nói thì im đi!'.
Tôi nén nỗi nghẹn ngào, bấm vài thao tác rồi giơ điện thoại lên: 'Như này được chưa em?'
Trong mắt Giang Độ thoáng chút ngỡ ngàng.
Ngày trước, tôi dành toàn bộ thời gian đại học làm thêm ki/ếm tiền ăn học.
Tốt nghiệp xong bị chủ nhà đuổi giữa đêm vì không trả nổi tiền thuê nhà.
Ốm đ/au không dám vào viện, sống lay lắt bằng th/uốc rẻ tiền.
Khi studio mới mở, ba bữa chỉ có mì trắng, đến mì gói cũng không dám ăn.
Với tôi, danh dự làm sao quan trọng bằng miếng cơm manh áo?
02.
Cô gái nheo mắt cười tươi như hoa, đúng kiểu con gái Giang Độ thích.
'Được rồi ạ! Chị thò tay vào hộp này bốc thăm nhé!'
Mở mảnh giấy trúng thưởng, cô ta reo lên:
'Giải nhất! Giảm 60%! Chị may mắn quá!'
Tôi cũng cười hạnh phúc vì điều bất ngờ.
'Chị xinh quá, em miễn phí cho chị, nhưng cho em xin facebook nhé?'
Tôi ngơ ngác không hiểu.
'Studio nhảy của chị ở đối diện đúng không? Em thấy chị múa qua cửa kính mấy lần rồi, đẹp như tiên nữ ấy!
Chị ơi cho em làm quen đi mà~'
Tôi không đỡ nổi những cô nàng dễ thương kiểu này: 'Được thôi, nhưng không cần miễn phí đâu.'
Biệt danh cô ấy thật ngộ: Tiểu Đỗ Tiểu Đỗ, Vận May Chiếu Cố.
Hóa ra cô ấy tên Đỗ Thanh.
Trả tiền xong bước ra cửa, tiếng cô gái m/ắng Giang Độ vọng tới.
Chân tôi khựng lại, muốn quay đầu nhìn nhưng không dám.
Sợ ánh mắt mình sẽ đỏ hoe.
Sợ mình sẽ mơ tưởng giá như ngày xưa không có chuyện đó, liệu cô gái đứng sau anh hôm nay có phải là mình?
Dù là cuộc sống chật vật bên nhau, chỉ cần ấm áp là đủ hạnh phúc.
Hôm nay là sinh nhật tôi. Bộ đồ mới, bữa lẩu sang chảnh, coi như tự thưởng cho bản thân.
Lần đầu tiên tôi được ăn sinh nhật, là năm 20 tuổi do Giang Độ tổ chức.
Chiếc bánh kem ngọt ngào ấy là anh học làm từ đàn anh khoa bánh, thức trắng đêm luyện tập.
Anh dạy tôi dù một mình cũng phải trân trọng ngày sinh nhật, vì phải biết yêu lấy chính mình.
Anh còn hứa mỗi năm sẽ tự tay làm bánh cho tôi.
Thời đại học, mẹ c/ắt tiền chu cấp. Tôi làm đủ việc, được mệnh danh 'cô gái chạy vội thành phố'.
Giang Độ mồ côi, nuôi em gái học cấp ba, còn khổ hơn tôi. Anh được gọi là 'chàng trai chạy vội'.
Chúng tôi thường xuyên gặp ở các quán làm thêm, dần nảy sinh tình cảm.
Quãng thời gian bận rộn ấy lại là ký ức ngọt ngào nhất đời tôi.
'Hoa khôi khoa múa mặt lạnh như băng lại yêu thằng học nghề bếp trường làng!'
'Đùa à? Hay nó là đại gia ngầm thế?'
'Không phải! Nghe đâu là đứa mồ côi còn kéo theo đứa em gái lếch thếch.'
'Với nhan sắc này thiếu gì đại gia theo đuổi? Sao lại đi yêu thằng đầu bếp hạng bét?'
'Chịu! Chắc là cháu ngoan Bảo Thoa chăng haha...'
Chương 15
Bình luận
Bình luận Facebook