Anh cười hỏi tôi.
"Anh cảm thấy vậy, nhưng giờ chỉ cảm được một nửa." Tôi chỉ còn lại nửa thận trọng, còn nửa kia đã âm thầm lên kế hoạch gần đây.
"Hy vọng tôi không phải kẻ đa tình." Xe đã tới nơi nhưng cả hai đều không xuống. "Em nghĩ mọi chuyện bắt đầu từ khi nào?"
"Em nghĩ là ngay lần đầu gặp mặt." Tôi lấy ra tấm danh thiếp, ánh mắt chạm nhau rồi đắng ngắt: "Lúc ấy làm gì có chú Lục và Tiểu Tĩnh."
Nếu không có những chuyện sau này, dù có nhớ mãi một đêm đặc biệt, một người đặc biệt, tôi cũng không đủ can đảm gọi số điện thoại trên danh thiếp.
"Đêm đó đưa danh thiếp xong anh thực sự xao động, nhưng công việc quá bận. Như đã nói, anh không có thời gian xử lý cảm xúc này. May mà sau này có cơ hội tình cờ gặp lại."
Tôi hỏi: "Anh xem Tiên Ki/ếm Kỳ Hiệp 3 chưa? Em nghĩ đến Vân Đình và Tuyết Kiến, họ có duyên nhưng không phận, nên cuối cùng Tuyết Kiến vẫn đi theo Cảnh Thiên."
Lục Kê gật đầu: "Anh hiểu ý em." Chắc chắn anh ấy chưa xem rồi.
...
10.
"Đi thôi, đi ăn nào." Anh xuống xe mở cửa cho tôi. Tôi vội bước xuống nhưng anh không dẫn vào nhà hàng, mà rẽ sang con phố sinh viên.
Hai đứa ăn món lẩu cay bình dân rồi dạo bộ. Từ khi tốt nghiệp đi làm, tôi mặc đồ trưởng thành hơn, tuy vẫn hơi học sinh nhưng đỡ lệch tông khi đứng cạnh anh.
Nhưng hai người ăn mặc chỉnh tề dạo phố sinh viên trông thật kỳ cục, đặc biệt là anh - như người ngoài hành tinh lạc lối.
"Em biết anh đến đây để làm gì!" Tôi hãnh diện vì đoán trúng ý anh.
"Đừng nói ra được không? Mất hay lắm." Lục Kê thở dài.
"Ừa, em vô tâm hay quên." Đi vài bước tôi lại hỏi: "Rốt cuộc ta đến đây làm gì?"
Anh nhịn cười m/ua bó hoa giản dị đầu phố: "Hồi nghe Tiểu Khải nói em học ở đây, có lần anh lái xe ngang qua, liếc thấy quầy hoa này."
Bó hồng được trao tay tôi: "Thích không?"
Tôi gật đầu thật thà - gu của bác già quả không ấn tượng: "Thích ạ."
"Vậy thích anh không?"
Tôi bối rối lí nhí "có", mặt cúi gằm vào hoa. Đúng là chú Lục, hóa ra đào bẫy ở đây.
"Anh cũng thích em, từ lâu rồi." Gật đầu nghiêm túc. "Tối nay đến nhà anh chơi nhé?" Đầu óc tôi quay cuồ/ng vì câu nói, lấy hoa che mặt: "Ừ, em chưa từng đến nhà anh."
Thực ra nhà tôi anh cũng chưa ghé.
Nghĩ đến cảnh anh trai biết mình sắp "thăng cấp bậc", tôi thầm lo: Chắc ổng xiên em mất.
...
11.
Tối gọi điện báo bố mẹ không về.
Mẹ tôi nghẹn lời, dặn dò: "Cẩn thận đấy." Rồi cúp máy.
Tôi chưng hửng - quả là lão bà bất cần đời hiểu con gái!
"Ơ? Anh sống ở đây?" Tôi thường đi ngang khu này, nhìn khá bình dân.
"Vị trí tốt, chủ yếu cách xa công ty cho kín đáo." Anh gật đầu rồi vào cửa hàng tiện lợi. Tôi đoán được ý đồ nhưng giả vờ ngây ngô, ước gì huýt sáo được cho đỡ hồi hộp.
Theo anh lên phòng, vừa mở cửa đã nghe tiếng chó sủa. Một chú golden to đùng chạy ra. Lục Kê đỡ tôi lại: "Sợ không? Anh nh/ốt nó vào phòng sách nhé."
"Em thích lắm!" Tôi mắt sáng long lanh xoa đầu nó. "Nhà em dị ứng lông chó, không em đã nuôi rồi!"
Anh thở phào, có vẻ quý chú chó lắm. Cũng phải thôi, sống một mình chỉ có nó làm bạn. Tôi hỏi: "Nó tên gì?"
"Tô Tây." Lục Kê treo túi xách và áo khoác lên giá. Tôi ôm chú chó nũng nịu: "Cô gái ngoan..."
Tô Tây vẫy đuôi tíu tít, liếm tay tôi rồi cọ vào chân anh.
Anh xoa đầu tôi, bảo vào phòng khách, ra lệnh: "Dẫn cô ấy vào đi."
Tô Tây lập tức phóng lên ghế sofa ngồi ngoan ngoãn. Tôi bật cười ngồi xuống cạnh.
"Muốn uống gì? Nước trái cây hay rư/ợu vang?"
Tôi vốn không biết uống rư/ợu, nhưng nghĩ đến chuyện "rư/ợu vào dũng khí lên", giơ tay liền: "Rư/ợu vang ạ!"
Anh cười lắc đầu: "Anh tưởng em không uống được."
...
12.
Trong lúc chờ anh, bạn thân nhắn hỏi thăm kết quả thăm dò. Giờ này mọi khi tôi đã về nhà báo cáo chiến tích rồi.
Ch*t, lần này đi thẳng một mạch rồi.
Tôi gửi icon con vịt đổ mồ hôi hột kèm dòng: "Tao đang ở nhà hắn." Rồi quăng điện thoại sang một góc.
Điện thoại rung liên hồi nhưng tôi không thèm ngó. Anh làm đồ ăn khuya, lúc này bụng cũng đói, tôi ăn gan ngỗng anh chiên ngon tuyệt. Trong lúc ăn, anh bảo tôi đi tắm trước rồi ra ngoài.
Nhìn Tô Tây đang măm măm gan ngỗng góc phòng, tôi lau mồ hôi hư: "Cô nương đúng là được cưng!"
Đang tắm dở thì anh đưa túi đồ vào. Khỏi cần xem cũng biết là đồ ngủ, tôi cảm ơn rồi kệ x/á/c.
Lúc ra sấy tóc, anh vào tắm thì tôi mới rảnh xem 70+ tin nhắn của bạn thân. Nhắn lại: "Cả hai cùng thầm thương tr/ộm nhớ, tưởng mới yêu chứ thực ra đã dòm ngó nhau lâu rồi."
Bạn thân hồi đáp: "Mày hưởng sung sướng nhanh quá!"
Thực ra tôi uống không nhiều, hoặc rư/ợu nhẹ nên chưa say. Nằm trên giường không biết diễn tả tâm trạng thế nào. Tuyệt đối không công nhận là đang mong chờ!
Lục Kê tắm xong, mặc áo choàng lụa xám cổ sâu. Đúng là màu hợp với anh. Nhìn anh ngồi bên giường sấy tóc, tôi vòng tay qua lưng hỏi: "Tóc anh nhuộm hay tự nhiên thế?"
Bình luận
Bình luận Facebook