Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi dừng bước, nghiêng đầu nhìn Phó Bác Uyên. An trợ lý đã đỗ xe bên đường.
Phó Bác Uyên ánh mắt dịu dàng, khẽ nói:
"Lâm Thanh, lần tới gặp mặt, tôi hy vọng em có thể gọi tên tôi."
Tôi cắn môi, không đáp lời mà chỉ đứng nhìn bóng lưng ông khuất dần trong xe.
5
Lần tái ngộ Phó Bác Uyên là vào Giáng sinh ở nước ngoài.
Ông xuất hiện tại gia đình bản xứ của tôi. Điều khiến tôi ngạc nhiên là bố mẹ nuôi người bản xứ dường như rất thân quen với Phó Bác Uyên.
Ông hẹn tôi ra ngoài, cam đoan với bố mẹ nuôi sẽ đưa tôi về sáng hôm sau. Một cô bạn cùng nhà trọ nhét vào túi tôi thứ gì đó, bảo là quà Giáng sinh dặn tối nay mới được mở.
Không suy nghĩ nhiều, tôi quàng khăn rồi theo Phó Bác Uyên rời đi.
Phó Bác Uyên khoanh tay trong túi áo khoác: "An trợ lý nói em học Taekwondo rồi?"
"Ừ." Tôi cười híp mắt.
"Anh từng bảo đừng để người khác dễ dàng b/ắt n/ạt em mà? Em đi học thôi."
"Nói cho anh biết nhé, em giờ đã là vận động viên đai đỏ rồi đấy!"
Phó Bác Uyên cúi đầu cười khẽ: "Giỏi thế?"
Tôi ngẩng cao cằm đầy kiêu hãnh: "Tất nhiên!"
"À này..." Tôi đột nhiên dừng bước, gọi khẽ: "Phó Bác Uyên."
Ông khựng lại, nghiêng đầu nhìn tôi: "...Em gọi tôi là gì cơ?"
Tay tôi lần trong túi áo. Có điện thoại, chìa khóa. Và một chiếc hộp bọc nilong.
Đột nhiên, mặt tôi đỏ bừng, đầu óc trống rỗng. Phó Bác Uyên cũng im lặng. Hai người đứng đối diện giữa phố Giáng sinh ngập tràn sắc màu.
Bất chợt, những bông tuyết trắng muốt bắt đầu rơi.
Tôi nắm ch/ặt chiếc hộp, dũng cảm hỏi: "Chúng ta... có nên hôn nhau không?"
6
Phó Bác Uyên sửng sốt.
Tôi hít sâu, bước tới, nhón chân chạm vào đôi môi mát lạnh của người đàn ông.
Đây là nụ hôn đầu đời tôi trao đi. Áp môi mãi không biết làm gì tiếp, đành ngượng ngùng lùi lại.
"Chúc... chúc anh Giáng sinh vui vẻ."
Phó Bác Uyên hồi lâu mới hoàn h/ồn. Giọng ông khàn khàn: "Ai dạy em tặng quà Giáng sinh kiểu này thế?"
Mặt tôi như th/iêu đ/ốt, không dám nhìn thẳng: "Không ai dạy cả, em tự nghĩ ra đấy."
Ánh mắt Phó Bác Uyên lóe lên tia cảm xúc khó tả: "Tự nghĩ?"
Tôi cúi gầm mặt trong khăn, lí nhí: "Ừ."
Bất ngờ, hai bàn tay ấm áp nâng mặt tôi lên. Hơi thở nồng ấm phả vào mặt, nụ hôn nhẹ như cánh bướm chạm hoa, dần trở nên sâu lắng khiến tim đ/ập lo/ạn nhịp.
Rất lâu sau.
Tôi ôm lấy eo Phó Bác Uyên, thủ thỉ: "Em nhớ anh lắm."
Phó Bác Uyên vuốt má tôi: "Tốt nhất là em thực sự nhớ anh."
Rồi ông hỏi: "Ở đây vất vả lắm? Má bánh bao cũng lép hết rồi."
Tôi chớp mắt: "Thế anh tìm đến là nhớ má bánh bao, không phải nhớ em à?"
Phó Bác Uyên bật cười, véo má tôi: "Anh đang thương em đó."
...(phần còn lại lược bỏ do giới hạn độ dài)
Chương 7
Chương 2
Chương 15
Chương 43
Chương 6
Chương 15
Chương 16
Bình luận
Bình luận Facebook