Tình cờ nghe bố mẹ nhắc lại, số tiền nhà họ Phó cho chúng tôi v/ay ngày ấy, thực ra là gom góp từ tiền lì xì, tiền tiêu vặt từ nhỏ của Phó Bác Uyên cùng các loại học bổng.

Mấy năm nay nhà họ Phó chưa từng thúc giục nhà họ Lâm trả n/ợ, thậm chí còn chẳng có giấy v/ay mượn. Bố mẹ tôi cũng chủ động đề nghị hoàn trả. Tài khoản trả n/ợ thuộc về Phó Bác Uyên. Với họ, trả được bao nhiêu hay bấy nhiêu, phần còn lại sẽ dần bù đắp, không muốn gây áp lực cho tôi.

Tôi từng hỏi bà Phó, bà cười bảo lúc ấy nhà Phó muốn giúp đỡ nhà họ Lâm. Nhưng Bác Uyên kiên quyết giữ ý kiến, còn nói đợi khi Lâm Thanh trở thành đại gia rồi hãy trả. Sau này tôi tìm gặp Bác Uyên, anh cũng thừa nhận chuyện này. Anh còn đưa ra ba yêu cầu, chỉ cần tôi hoàn thành trong năm năm thì món n/ợ sẽ được xóa sổ.

Tôi hỏi anh là gì. Anh đáp:

『Một: Đạt điểm cao nhất khối xã hội trong kỳ thi đại học.』

『Hai: Học bơi.』

『Ba: Đi du học.』

Tôi sợ nước, nỗi sợ khủng khiếp. Từ năm tám tuổi suýt ch*t đuối, tôi chưa từng xuống nước lần nào. Lúc ấy nóng đầu không hiểu sao lại dùng từ 'ti tiện' với Bác Uyên. Anh đứng hình rất lâu mới đáp:

『Lâm Thanh, tôi là doanh nhân, đôi khi ti tiện cũng là th/ủ đo/ạn thương trường bình thường.』

『Vả lại, tôi không thấy yêu cầu của mình có gì ti tiện.』

3

『Xin lỗi.』

『Lúc ấy đã m/ắng anh.』

Mặt tôi nóng bừng, trong lòng dâng lên niềm áy náy. Người ta tốt bụng giúp đỡ gia đình mình, mình lại còn ch/ửi họ. Đáng x/ấu hổ nhất là sau khi ch/ửi xong, tôi còn quay đầu bỏ chạy mất dép.

Khóe miệng Bác Uyên khẽ nhếch lên, đứng dậy trở về chỗ ngồi. 『Không sao, tôi không để bụng.』『Chỉ cần em nhớ kỹ thỏa thuận của chúng ta là được.』

Tôi gật đầu, mở cửa xuống xe. Nhớ lại ba điều kiện anh đưa ra, tôi chỉ có thể thực hiện được điều cuối cùng - du học.

Thành tích thi đại học của tôi không tệ, thậm chí rất xuất sắc. Nhưng so với thủ khoa năm ấy vẫn kém 0.5 điểm. Đúng là sai một ly đi một dặm. Còn bơi lội... nếu học được có lẽ tôi đã không đến nỗi thảm hại như bây giờ.

Theo sự hướng dẫn của người giúp việc, tôi bước lên lầu. Tưởng đôi giày ướt sũng kêu rột rẹt đã đủ ồn, nào ngờ tiếng thở dốc đầy ám muội vọng ra từ căn phòng hé cửa phía xa còn kinh khủng hơn gấp bội.

Tôi đứng ch/ôn chân. Nhưng bị lòng tự trọng thúc giục, tôi cởi giày xách tay, lần từng bước. Qua khe cửa, tôi thấy rõ tư thế quấn quýt của người phụ nữ đó và Phó Minh Viễn. Toàn thân tôi run bần bật, nước mắt tuôn không ngừng.

『A Viễn... nói đi, anh yêu em.』

『Thẩm Giai, anh yêu em, anh yêu em.』

Thẩm Giai, tiểu thư nhà họ Thẩm, bạn thời thơ ấu của hai anh em họ Phó. Hai nhà vốn là láng giềng. Ngày nhỏ, bốn chúng tôi thường chơi trò gia đình. Thẩm Giai và Bác Uyên đóng vai anh cả - chị dâu. Tôi cùng Minh Viễn làm em trai - em gái. Nhưng tôi biết, Minh Viễn luôn thích Thẩm Giai. Còn Thẩm Giai thích...

Tôi gắng kiềm chế hơi thở, quay lưng rời đi. Dưới lầu, xe của Bác Uyên vẫn còn đó. Tôi lên xe. Bác Uyên nhíu mày: 『Sao không tắm rửa?』

Tôi cố giọng bình thản: 『Tổng giám đốc Phó, tôi có thể đi du học không ạ?』 Nhưng vừa mở miệng đã thành tiếng nức nở. Bác Uyên cau mày sâu hơn.

Tôi giơ tay thề: 『Tôi cam đoan sẽ học hành chăm chỉ, ki/ếm tiền trả anh, được không?』

Bác Uyên im lặng nhìn tôi. Khi tôi tưởng chừng anh sẽ từ chối, anh chợt lên tiếng:

『Vậy tôi sẽ đặt lại ba yêu cầu.』

『Một: Đi du học, ngành tùy em chọn.』

『Hai: Đừng để người khác tùy tiện b/ắt n/ạt.』

『Ba: Trước 25 tuổi, cho tôi thấy thành tích của em.』

Tôi gật đầu lia lịa, x/ấu hổ lau nước mắt. Trong xe, Bác Uyên thở dài, lấy khăn lau tóc ướt cho tôi.

4

Nhờ Bác Uyên giúp đỡ, thủ tục du học của tôi được xử lý nhanh chóng. Trước ngày lên đường, tôi cùng bố mẹ dùng bữa tại quán cóc ngoài khu phố. Giữa bữa, Bác Uyên xuất hiện.

Anh vắt bộ vest đắt tiền lên tay, hỏi: 『Có phiền nếu thêm một bộ bát đũa không?』

Tôi ngẩn người. Bố tôi nhanh nhảu lấy giấy lau ghế nhựa: 『Không phiền đâu, mời ngồi!』『Mẹ à, đi gọi thêm món đi.』

Mẹ vâng lời đi gọi món. Bố dè dặt hỏi: 『Tổng giám đốc Phó, anh dùng bia không?』

Bác Uyên để vest cạnh túi xách tôi, mỉm cười: 『Được, tôi không kén.』『Bác cứ gọi tôi là Bác Uyên.』

Nhìn vị đại gia quen sang trọng ngồi ghế nhựa, lòng tôi bứt rứt khó tả. Cảm giác như đang bắt anh chịu thiệt thòi.

Tôi hỏi: 『Sao anh lại đến?』

Bác Uyên đỡ ly bia từ tay bố, cảm ơn rồi quay sang tôi: 『Không hoan nghênh à?』

『Không có!』 Tôi vội vàng phủ nhận. Bác Uyên liếc nhìn ly nhựa trong tay: 『Sáng mai tôi có cuộc họp, không tiễn em được.』『Tôi sẽ nhờ trợ lý An đưa em ra sân bay.』

Tôi c/âm nín. Muốn từ chối nhưng không dám. Sau bữa, bố mẹ bảo tôi tiễn Bác Uyên, đưa tôi hộp sữa nóng. Tôi bước đến chỗ anh đang uống nước: 『Mẹ tôi gửi anh, uống cho đỡ cay.』

Bác Uyên ngơ ngác: 『Cảm ơn.』

Chín giờ tối, phố xá vẫn nhộn nhịp. Nhìn đôi môi đỏ ửng của anh, tôi bật cười: 『Đã không ăn được cay sao vẫn gắng?』

Bác Uyên vắt vest trên tay, tay kia cầm sữa: 『Thấy em thích ăn, nên muốn cùng em.』

Danh sách chương

4 chương
14/06/2025 12:14
0
14/06/2025 12:13
0
14/06/2025 12:12
0
14/06/2025 12:10
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu