「Em xem nhắn gửi chưa?」
「Rồi.」
Tốt lắm.
Tôi tiếp tục: 「Vậy em...」
「Ý nói 'chia tay' gì?」
Hả?
Trần lặp lần nữa.
Tôi đáp: 「Ý là... hôn...」
Trần nhíu mày: 「Ly hôn?」
「Ừ.」
「Tại sao?」
Tôi: 「......」
Trong khoảnh khắc số do hiện lên trong đầu tôi.
Như thiếu tiếp, vợ chồng, với cao học...
Quan trọng yêu em.
Nhưng hiểu sao.
Khi ra thành lời biến thành: 「Anh nhẽo, thích.」
「Em nói phương nào?」
「Tất cả!」
Trần Quân: 「......」
Anh sững người.
Rồi khóe mắt nheo từ từ ra hai chữ đầy hiểm: 「Tất cả?」
Tôi: 「......」
Á, hình như hiểu rồi.
Chủ yếu do ta có cảm.
Hơn nữa cao học, chắc chắn sẽ càng ít tiếp hơn.
Tôi thích.
Trần 「Anh thấy ta rất ổn định.」
Tôi: 「......」
Thôi được, đàn ông phụ nữ vốn khác nhau.
Em khối xã hội, sống theo tính.
Anh khối tự nhiên, trí.
Nếu phân tích logic, e rằng cả ngày lẫn đêm cũng xong.
Tôi cách né tránh chủ đề này.
Trần đột bực dọc.
Anh giật cà vạt, được, động càng th/ô hơn.
Tôi thấy phần cổ ửng đỏ lên.
Nhíu mày bước giúp anh.
「Sao dùng mạnh thế?」
Tôi cà vạt anh.
Ngẩng đầu phát hiện giam giữa bàn làm việc.
Tim đ/ập thình thịch.
Ánh mắt tối sẫm.
「Nói rõ thì dùng động vậy.」
Tôi: 「......」
Khi chiếc cà vạt dùng theo cách chưa tay tôi.
Tôi kinh hãi.
Khoan đã!
Anh đang làm thế!?
Đêm ra số câu ch/ửi dành Quân.
Mười hai.
Nhưng loại người chỉ làm nói.
Anh giảng viên đại học.
Luôn thống lời nói động.
Thế sau, dậy buổi trưa thấy ở nhà.
Thành thật mà nói, đối với hơi áy náy.
Dù hiểu sao áy náy.
Tôi bầu khí gượng gạo, hỏi sao đi dạy.
「Anh nghỉ. Trước hết ta đã.」
Trần uống ngụm nước: 「Anh đợi trong sách nhé?」
「Đừng! nói ở đây luôn đi.」
Tôi kiên từ chối.
Trần hơi giọng điệu cao giọng đột ngột tôi.
「...Được.」
Anh ngồi đối tôi, trong cặp lấy ra tài liệu.
「Đây thông các trường tìm phù hơn Chu Tề, xem thích trường nào.」
Tôi choáng váng trước động anh.
Khoan ta đang sao?
Sao liên quan đến trường em?
Trần xoa dương: tiên, nhân ảnh hưởng đến việc thi. chưa can thiệp làm cứ kể cả cao học.」
「Nếu tập trung thi, đồng ý. Trừ phi 'gi*t chồng chứng đạo'?」
Tôi: 「......」
Đương không!!!
Trần nghiêm túc nhìn tôi: 「Vậy do kiên gì?」
「Chúng ta có cảm.」
Tôi đ/á/nh nói ra.
Cuộc nhân vội vàng đột ngột.
Nó kế hoạch tôi, đồng làm rối lo/ạn cách xếp cảm.
Giờ phân với Quân.
Rốt cuộc do yêu, hay chỉ thứ đặc chồng tôi.
Nghe nói xong.
Người đối trầm mặc rất lâu.
Một lúc mới nghe 「Được.」
Tôi tưởng buông xuôi.
Không ngờ chuyển giọng:
「Vậy ta hãy đầu Ôn Châu, từ hẹn hò.」
Hả?!
Tôi lên kinh ngạc.
Trần đột giọng nói cùng thất vọng:
「Em chưa nói điều với anh. Em chỉ dùng suy đoán ý anh. Nếu cơ hội đổi, thế công với anh.」
Tôi: 「......」
Thôi được, nhận.
Tôi mềm lòng.
Một gia hóa như thế.
Trần đúng nói làm được.
Mấy tháng tiếp theo.
Từ chào buổi sáng đến sữa trước ngủ.
Tôi đầu kiểu qu/an h/ệ "vợ chồng như nhân".
Không chỉ vậy, dành nửa sách tôi.
Lý do đẹp đẽ: "Dùng chung gian sẽ giúp gắn kết cảm".
Có thì rõ.
Nhưng biết kiến lên đáng kể.
Ngoại ngữ yếu, trong tiếp như với người ngoài.
Nhờ giúp đỡ anh.
Môn ngoại ngữ cao bị kéo điểm.
Tôi phát hiện có hiểu biết về hội họa gian.
Đừng hỏi, hỏi do vẽ máy móc nhiều quá.
Dù phương pháp hơi thô thiển.
Nhưng nhận, gian chung sống này.
Qu/an h/ệ hơn trước.
Ít cảnh cùng mà nói hai câu.
Thi thoảng vẻ đọc nghe tức trước ngủ.
Cảm ơn trời, nghe mấy cái thuyết phân tử chán nữa.
Mười ba.
Sau cao xong.
Tôi đến trường tìm Quân.
Không thấy trong thí nghiệm, gặp gái với anh.
「Chị tìm thầy hả?」
Cô ấy biết tôi.
Tôi gật đầu nhẹ.
「Thầy ấy đang ở kho liệu, chị ngồi đợi chút nhé.」
Khi ấy mở cửa mời vào.
Tôi trông thấy chiếc trên ngón tay cô.
「Ồ? Em kết rồi à?!」
Tôi buột miệng hỏi.
Cô gái 「Vâng, cưới hai năm sao ạ?」
Tôi gượng.
Nhớ lời nói làm thí nghiệm trang sức.
Hóa ra trước giờ hiểu rồi.
Trong lòng lên nỗi x/ấu hổ chỉ biết.
Vì suy đúng chỗ tâm địa hẹp hòi mình.
Trong lúc chờ ấy rót tôi.
Bỗng hỏi:
Bình luận
Bình luận Facebook