Nhưng cuối cùng anh vẫn ăn tối cùng Bạch M/ộ Mộ.
Tôi nhìn anh đầy hy vọng hướng về phía tôi trong hư không.
Anh hỏi tôi:
"Triêu Triêu, chúng ta bắt đầu lại được không?"
Dĩ nhiên chẳng ai trả lời anh cả.
Anh tự hành hạ mình bằng cách nhìn chằm chằm vào bình luận dưới Weibo của tôi.
Rồi như đi/ên cuồ/ng tìm người tra IP, đòi truy c/ứu trách nhiệm pháp lý của những kẻ đó.
Kết quả, bắt được tài khoản ẩn danh của Bạch M/ộ Mộ.
Cả mạng xã hội dậy sóng.
Lời lăng mạ đ/ộc á/c của cô ta vượt quá sức tưởng tượng.
Nhưng khi tìm thấy cô ta, cô ta lại tỏ ra tội nghiệp:
"Không phải em, em không làm!"
Nhưng pháp luật không để cô ta thoát tội.
26
Phó Diễn kiện Bạch M/ộ Mộ.
Cha tôi như già đi mười tuổi, lớp trang điểm tinh tế thường ngày của mẹ kế cũng không che giấu nổi vẻ tiều tụy.
Họ nói với Phó Diễn:
"Triêu Triêu đã ch*t rồi, chúng tôi chỉ còn M/ộ Mộ là con gái, anh dù sao cũng nhìn mặt Triêu Triêu mà tha cho nó một đường đi."
Phó Diễn râu ria xồm xoàm, cả người g/ầy đi một cách đ/áng s/ợ.
Anh ta gườm gườm nhìn cha tôi, hỏi:
"Triêu Triêu cũng ch*t rồi, vậy ai sẽ tha cho Triêu Triêu một đường?"
Phản ứng của cha tôi như dự đoán: "Người ch*t đương nhiên phải nhường đường cho người sống!"
Vậy nên, mẹ tôi phải nhường đường cho tiểu tam, vậy nên, tôi phải nhường đường cho Bạch M/ộ Mộ.
Tôi chỉ thấy bi thương mà buồn cười.
"Vậy ra anh đối xử với Triêu Triêu như thế?"
Giọng Phó Diễn khàn đặc, "Cả đời nó, luôn cố gắng tìm ki/ếm hơi ấm, tôi là đồ tồi, anh cũng thế."
"Tôi đã làm chuyện có lỗi với nó, những uất ức nó chịu, tôi sẽ từng chút một đòi lại."
Phó Diễn lảo đảo đứng dậy, phô bày bộ mặt dữ tợn thật sự với cha mẹ tôi,
"Tất cả chúng ta đều sẽ nhận báo ứng."
Thành thật mà nói, tôi không cảm động chút nào, tôi chỉ thấy buồn nôn.
Tưởng rằng như vậy là chuộc tội được sao?
Còn lâu lắm.
27
Hôm trước ngày đưa tang, là sinh nhật tôi.
Phó Diễn m/ua cho tôi một chiếc bánh kem, cắm lên đó những cây nến.
Cảnh tượng vừa q/uỷ dị vừa thê lương.
Linh đường trống trải và âm u, tôi nghe anh hát nhẹ nhàng bài chúc mừng sinh nhật cho tôi, tôi nhìn thấy nước mắt anh rơi lã chã.
Tôi nhìn anh ước.
Triêu Triêu, anh hối h/ận rồi.
Triêu Triêu, em quay về được không?
Triêu Triêu, chúng ta kết hôn nhé.
…
Nhưng làm sao có người trả lời chứ?
Từ vô số đêm anh không về, từ mối qu/an h/ệ nhớp nhúa đáng gh/ê t/ởm giữa anh và Bạch M/ộ Mộ, từ việc bạn bè anh lấy tôi làm trò cười, từ việc anh để mặc tôi bị bão mạng, từ vô số lần thờ ơ và cho rằng đương nhiên của anh…
Vô vàn thất vọng chất thành núi, đổ sập xuống, đưa đến ngày tôi ch*t.
Từ ngày tôi lái xe lao xuống vực, chúng tôi đã không còn khả năng nào nữa.
Phó Diễn à Phó Diễn, kiếp sau tôi không muốn gặp lại anh nữa đâu.
Anh ta ôm lấy qu/an t/ài tôi, bắt đầu hát cho tôi từng bài một.
Hát đến khản cả cổ, cuối cùng thậm chí ho ra m/áu, nhưng anh ta vẫn cố hát, như chú chim sơn ca bị đ/âm thủng tim trong cổ tích.
Tôi lạnh lùng đứng nhìn, sợ rằng đêm nay qua đi, giọng anh ta cũng hỏng hẳn.
Hát đến cuối, anh ta hát lại bài hát trong master bản gốc ngày ấy —
Toàn thân tôi run b/ắn lên.
Tôi nhớ ra lý do tại sao hôm đó ở quán bar tôi lại nghĩ đó là lần đầu gặp anh!
Hôm đó tôi vội vã đuổi theo, lại thấy họ ôm nhau, hòa hợp và ngọt ngào đến thế.
Nhưng anh không phải luôn miệng nói yêu em sao?
Tại sao không nhận ra em?
Tôi loạng choạng đi theo họ cả đoạn đường, nhìn họ e thẹn nắm tay, hôn nhau… Về nhà tôi lên cơn sốt cao, tỉnh dậy quên hết mọi chuyện.
Cho đến lần gặp lại ở quán bar.
Cho đến khi anh đưa tay về phía tôi.
Cho đến khi một lần nữa, vạn kiếp bất phục, yêu anh.
28
Ngày tôi được đưa đi.
Phó Diễn mặc đồ đen, ôm hũ tro cốt của tôi, với tư cách người chồng chưa cưới tiễn tôi đi.
Cha tôi vốn không muốn đến.
Con gái chưa chồng, lại là t/ự t*, theo tư tưởng cổ hủ truyền thống của ông, đây là chuyện nh/ục nh/ã thừa thãi, huống chi con gái cưng của ông còn bị người trước mặt tống vào tù.
Nhưng ông không dám không đến.
Phó Diễn đã đi/ên lên, anh ta ôm thái độ cùng ch*t, lật lại tất cả chuyện x/ấu xa nhà tôi, trong chốc lát cổ phiếu nhà tôi lao dốc, đã thấy có kẻ rục rịch muốn đổi chủ!
Tôi được ch/ôn cạnh mẹ tôi.
Đây là di nguyện lúc sinh thời của tôi.
Tôi chỉ muốn tránh xa những kẻ đó, càng xa càng tốt.
Mắt Phó Diễn đỏ ngầu, anh ta nhìn chằm chằm vào hũ tro cốt, như một con chó hoang thảm hại bị cư/ớp xươ/ng, vào khoảnh khắc hũ tro cốt của tôi được đặt vào huyệt m/ộ, anh ta như con hổ đi/ên lao vào, gi/ật lại cái hộp đó.
"Của anh! Là của anh! Không ai được cư/ớp Triêu Triêu của anh cả!"
Có lẽ đến tận lúc này, anh ta mới thực sự nhận ra tôi đã ch*t.
Trời mưa lâm râm, anh ta trông như một con chó hoang bị ướt, vừa đáng gh/ét, vừa đáng thương.
Anh từng nói với tôi, gh/ét nhất những ngày mưa.
Nó luôn mang ý nghĩa mất mát điều gì đó.
Xung quanh có người định lên ngăn, nhưng anh ta lại giãy giụa như đi/ên, mấy người thậm chí không kéo nổi.
Anh ta ôm ch/ặt lấy hũ tro cốt.
"Các người để tôi nói với cô ấy một câu!"
Rồi tôi thấy anh ta,
Trước m/ộ tôi, giữa tiếng hốt hoảng của mọi người, thò tay móc luôn mắt mình ra.
M/áu chảy dài xuống má anh, anh ta mò mẫm đặt nhãn cầu vào hũ tro cốt của tôi.
"Là anh có mắt như m/ù."
"Xin lỗi em."
Anh giơ tay ra hư không, nở nụ cười ngơ ngẩn.
"Triêu Triêu, em tha thứ cho anh chưa?"
"Em nhìn anh, nhìn anh một chút được không?"
— Anh ta đi/ên rồi.
29
Hồi chưa yêu nhau, tôi sinh nhật.
Thành kính ước trước bánh kem.
Phó Diễn cẩn thận nhắn tin hỏi tôi:
"Ước gì thế?"
"Mong cùng anh, triêu triêu m/ộ mộ (sớm sớm chiều chiều)."
Khi tan dần trong không khí, tôi nhớ đến bài thơ tôi từng đọc cho anh nghe.
Nhớ ngày ấy ta còn thơ/ Anh thích nói cười, em mê ngọt ngào.
Có lần ngồi kề dưới gốc đào/ Gió lay ngọn trúc, chim chào líu lo.
Chẳng hay ngủ lúc nào/ Mơ hoa rơi bao nhiêu lá?
Phải rồi, mơ hoa rơi bao nhiêu lá?
— Hết truyện.
Bình luận
Bình luận Facebook