Tôi nhìn mẹ mình, bỗng thắc mắc biết mấy mình gì?
Tôi cô gái mẹ nâng niu chiều chuộng từ mà.
Sao tay phải chịu đủ đắng cay tủi nh/ục?
Tôi phải con hiếu thảo, chẳng phải người mẹ tốt, nên mới khiến mẹ đ/au lòng mới giữ sinh linh bé bốn trước.
Tôi nhìn gương mặt bình thản: "Ôn giờ muốn ly anh."
Nghe vậy, tức gi/ận, t/át trước mặt mọi người.
"Con mình làm chuyện gì? Con xứng Tiểu Thu không?"
Khóe miệng rớm m/áu, ánh đầy van xin, giọng khàn đặc: "Tiểu Thu, biết rồi, chúng ta bình tĩnh nói chuyện sau không?"
Tôi nhắm thèm cả bệ/nh vào im lặng.
Ý ly đã quyết, chẳng ai can.
Mấy ở bệ/nh viện, m/ua cơm, lấy nước, chạy ngược chạy xuôi.
Đối mặt vẻ lạnh nhạt mẹ im lặng.
Tôi nhìn giường, giọng vô cảm: "Ôn đừng hèn, nhìn thấy buồn nôn.
Anh phải nhớ suốt con đó mất anh."
Ôn cúi đầu, thấy hai bàn tay nắm ch/ặt.
Đến trước xuất viện, nữa.
Tôi thẳng nhà mình, ở mới nhà dọn đồ.
Bố mẹ ngăn ý ly họ người duy cần vui.
Tôi tự mở cửa vào, dường như nhà.
Ba năm, đồ đạc rất chẳng mấy chốc đã xong.
Ra về, chợt để ý lọ hoa thích trên bàn cắm bó hoa cát tường.
Liếc qua, lập tức quay đi.
Khi đi ngang chuẩn sẵn cho vô thức dừng chân.
Trong hiện lên hình chuẩn thứ vẻ mặt tràn đầy hi vọng và dịu dàng.
Vài giây mở cửa bước vào.
Căn chủ đạo sắc be, chất đầy sách thiếu nhi, bình sữa, đồ quần áo, xe đẩy.
Còn co ro ngủ trên thảm trắng giường, ôm khư bộ quần áo sơ sinh, khóe hơi đỏ.
Mẹ từng đã lâu công ty.
Tôi đ/á/nh thức anh, nhìn sâu căn lần cuối quay đi.
Ôn đắng kế hoạch tan vỡ khó nuốt lắm nhỉ?
Tôi từng mơ như thế, tất cả đều phá hủy.
Nên phải trải giác mất muốn cả dằn và đ/au khổ.
Tôi hẹn sáng mai văn ký kết đúng giờ.
Ôn đúng hẹn.
Ký tên, đóng và trở thành người liên quan.
Nhìn tấm giấy tay, chợt đờ người.
Trước đi, chặn "Tiểu Thu, yêu không?"
Tôi cười, quay nhìn anh: "Không."
"Bốn trước từng yêu anh, hả Sinh?
Anh rất dằn con mất do anh, phải không?"
Ôn im biểu tố cáo tất cả.
"Tiểu Thu, lỗi."
Nghe vậy, lòng bỗng bốc lên ngọn lửa dữ vô cớ.
Tôi lạnh lùng: gì? đúng em, mình em.
Anh biết bốn trước, đáng chúng ta con, chính nói phải đi truyền nước cùng cô ta, cãi nhau tự nhà, gặp t/ai n/ạn, con mất.
Bốn bảo đừng đi, tìm bỏ mặc mình ở thành phố lạ.
Ôn từng chuyện oan không?"
Xin hai từ vô nghĩa, thể khơi dậy nơi chút tha thứ nào.
20
Vốn nói coi con đó thuộc mình tôi.
Nhưng được, lời nói tuôn ra.
Tôi nhìn đôi trợn to chấn tay cầm giấy ly r/un r/ẩy.
Trong lòng bỗng dâng lên giác khoái trá.
Dằn Đau Đây mới sự thật, giác hối h/ận đ/au đớn từ đâu đến?
Tôi nhìn nữa, quay lên xe đi. Qua gương chiếu hậu, thấy đó, ngẩn ngơ.
Anh rất hình thành chấm đen, mới tầm mắt.
Từ đó, và thực sự chấm dứt.
Cảm nén suốt mấy dài dần tan biến.
Một mẹ công ty giờ do trai quản, thì tình trạng tốt.
Nghe nói hình như khá nặng.
Nghe xong, mảy may động.
Đã ly hôn, nào chẳng liên quan tới tôi.
Nhưng mấy hẹn ngoài.
Dạo cô ta dễ, sự nghiệp đổ vỡ, đang điều tra nghiêm ngặt.
Chỗ hẹn quán phê vẻ. tiều tụy hẳn, thâm dưới rõ rệt.
Vẻ ngoài tương phản hoàn toàn hình tinh lúc trước.
Lần váo, cô ta đỏ van cách hèn mọn: "Tiểu Thu, biết rồi, giờ chẳng cả.
Bình luận
Bình luận Facebook