Tôi đứng phòng khách, chỉ thản nói: "Tôi vẫn muốn về."
Ôn khựng lại, giọng mềm nói: Thu, Thanh đang gấp, ta đợi ngày khác nữa không?"
Tôi đứng bất động: những do làm, vậy định lý thế nào?"
Là nói mọi người rằng Thanh hề chen ngang tình của người khác khi đã có gái, hay nói rằng mới kẻ thứ ba phá hoại tình của họ?
Ôn im lúc né tránh chủ đề này.
Chúng đối chậm nói: "Vậy trước, lý lại đón em, không?"
Tôi thèm đáp, ngồi xuống ghế sofa thong thả: "Ôn người có tiền có chứng minh thư."
"Anh rồi, phải sao?"
Tôi cố ý đấy, cố tình khi mang gì, cố tình bắt ta phải lựa lúc này.
18
Lần xách hành lý đứng lâu, điện thoại reo lại reo.
Trời dần tối, tôi, chỉ để lại câu mở ngoài.
"Tiểu Thu, ấy cần tôi, em yên đây, hôm lại, không?"
Cô ấy cần anh?
Anh ai? Vị c/ứu tinh? Kẻ giải c/ứu?
Tôi gọi lại: "Ôn khi ta căn Lạc Thịnh, nhận điện thoại của Thanh bỏ ngay."
"Hôm Thanh gọi gì?"
Ôn dường như hiểu sao hỏi điều suy lúc mới nói: "Hôm Thanh nằm viện có ai bệ/nh viện ấy truyền nước."
Tôi vô thức gật đầu, lại hỏi: "Bệ/nh viện nào?"
"Bệ/nh viện phố."
Móng cắm lòng bàn tay, bỗng muốn cười.
Trùng hôm bệ/nh viện phố, chỉ có điều t/ai n/ạn giao thông đang khoa cấp c/ứu.
Nhưng của bé bụng đang người phụ nữ khác truyền nước.
Nó còn kịp đời thế giới kịp gọi tiếng mẹ.
Khi tỉnh táo lại, phòng đã còn bóng dáng Sinh.
Kết quả nằm đoán của tôi.
Tôi điện thoại gọi Ý.
Cô ấy người thân của tôi, học y đại học, khi tốt nghiệp mở bệ/nh viện tư.
Ba tiếng khi gọi điện, Ý đã nơi.
Cô ấy thấy chỉ có tôi, nhận điều nhướng mày hỏi: "Đã quyết định chưa?"
Tôi do gật đầu, hôm thu dọn đồ đạc Ý bệ/nh viện của ấy phố C.
Tôi lên sức nóng của Thanh vẫn đang tăng, gì.
Nhiều hiệu tác Thanh tức tuyên chấm dứt đồng.
Dưới trang blog thức của studio ngập tràn lời ch/ửi rủa, cuối bất đắc phải lời xin lỗi.
Hình tượng Thanh chăm bao thế sụp đổ.
Nhưng liên tôi, bao người lương thiện cả.
Khi nằm bệ/nh, lên trần mà thẫn thờ.
Lần trước, t/ai n/ạn giao thông nên ý thức mơ màng, giác duy đ/au đớn.
Tỉnh dậy, người cạnh chỉ có Ý, lúc đúng dịp ấy bệ/nh viện phố họp.
Lúc mới có th/ai, đã gần tháng.
Nhưng vì đêm qua, ta thế biến mất.
Tống Ý giữa tức gi/ận định gọi điện ngay nhưng ngăn lại.
Chuyện chỉ có Ý biết, giấu giấu mẹ tôi.
Suốt thời gian Ý, hầu như ngoài.
Khi Ý có ấy trò tôi, khi ấy vắng nhà, chỉ ngồi yên ngày.
Đêm bắt mất nhắm mắt lại hiện lên hình ảnh cãi hôm lại giác lẽo của bệ/nh.
Sau liên lạc chỉ từ lời Ý Thanh từ chối lời tình của nước ngoài.
Năm mẹ chỉ cãi ít, nói, càng nói.
Tôi cố ý giấu diếm, mẹ cả.
Ngay khi mẹ ép hôn tôi, đồng ý, nhưng đồng ý như có xảy giữa tôi.
Tôi chờ đợi như để chờ ngày đấy, Sinh.
Anh mong đợi bé sao, để đâu.
19
Ngày thứ thuật, bảo Ý thông báo mẹ của Sinh.
Họ nhau, có mặt.
Ôn đỏ hoe mắt tôi, khuôn tiều tụy.
Vẻ của vì mất con hay vì của Thanh?
Lời giải thích của Ý ngắn gọn: té đ/ập mạnh cộng thêm xúc động.
Giọng Ý vang lên phòng bệ/nh: "Ôn Tiểu Thu có th/ai, bỏ mặc ấy chạy gặp tình cũ, đúng tuyệt thật."
Ôn chỉ chằm chằm tôi, câu càng nhợt.
Miệng mấp cuối chỉ nói: Thu, ta còn có con nữa, để đưa em trước, không?"
Về nào? Từ trở ta còn ta nữa, còn nhà.
Bố mẹ tiên, đã hỏi qua Ý.
Bố nghiêm khắc tôi, của lúc liếc họ.
Ông chỉ nói: Thu con gái tôi, họ Giang."
Mẹ đã khóc ngồi áy náy nắm tôi: Thu, con nghỉ ngơi đi, đừng lo cả, ngủ dậy mẹ đưa con nhà."
Bình luận
Bình luận Facebook