Tôi gật không mấy ý: được."
Câu không lòng, chuyến tốt nghiệp điều chúng trước, không nhau, mình, mình, sẽ không chúng nữa.
Những ước sớm trở điều không thể.
Tôi không hề vạch trần Sinh.
Chỉ mấy sau, đắp nên xử tốt với tôi.
Tôi và càng từ "gia đình" bắt xuất hiện thường xuyên miệng Sinh.
Giờ thường với tương lai, không lòng chúng trai hay gái.
Khi điều từng tham gia vào.
Sau lại mời gặp mặt, từ chối.
Thời gian không gặp cô mấy, cô đang sốt ruột.
Cô bắt cho đủ loại cô và Sinh, tay, đồ đôi, thậm cả hôn nhau.
Tôi ra đều chụp chia tay tôi.
Nhưng vẫn lưu lại từng một, sao lưu nữa.
Tôi lưu kỹ thứ món quà lớn trả lại Thanh.
Lúc ít thời gian Tết, nhưng bắt chuẩn bị trước.
Anh bắt dùng trang trí nhà học nấu ăn.
Cuộc sống dường đang dần trở lại quỹ mặt nhưng lòng không gợn sóng.
Tôi đang chờ thời cơ.
Một buổi tối nọ, bận rộn bếp, tính toán thời gian, thấy lúc.
Tôi bệ/nh viện bạn vào tuần.
Mấy nữa, niệm kết hôn và Sinh.
Hôm chuẩn bị bữa tối thịnh soạn, xong ngồi ghế sofa xem phim.
Ôn ra đĩa trái cây c/ắt sẵn, ngẩng ấy: "Ôn Sinh, tặng món quà."
Ôn nghi hoặc cúi tôi.
Tôi đặt tờ kết quả khám vào lòng bàn tay ấy: "Chẳng phải muốn sao?"
Tôi th/ai, tuần.
Ôn biểu sững sờ, không phản ứng được nói.
Đây món quà niệm tặng anh, tặng cho Sinh.
15
Sau chúng đứng phút, tỉnh lại.
Anh tràn kinh ngạc mừng, bộ dạng muốn nhưng không dám chạm vào khiến bật cười.
Anh xem, thật mâu thuẫn và chia rẽ bao.
Anh không yêu nhưng thấy vẫn mừng.
Tôi hỏi ấy: "Anh thích không?"
Ôn vẫn nhẹ mắt đỏ hoe "Thích, Tiểu Thu, thích, ơn em."
Vậy sao, thích được.
Ôn ngồi ghế sofa bắt báo tin từng một, bố ấy, bố bạn bè đồng nghiệp ấy.
Lời tràn đầy niềm và động.
Nhưng ngồi tay ấy, chỉ nỗi đ/au bụng dưới trước và mùi th/uốc trùng bệ/nh viện.
Sau th/ai, bố hai đều mang đồ thăm tôi.
Sau hứa nhiều lần, họ được thuyết phục trở về.
Đợi mọi rồi, vào lòng, mặt ch/ôn vào vai tôi: "Vợ yêu, ơn em."
Tôi thực sự đợi đến.
Từ th/ai, mỗi giờ mỗi đổi món ngon.
Và mỗi lần tay đều xách áo mới, đồ chơi m/ua cho bé.
Còn đặc biệt bắt sửa sang phòng trẻ em, tất cả đều do mình tự tay trang trí.
Khi dịu dàng.
Vì không trai hay gái nên chuẩn bị cả hai.
Lâu dần, nhà chất đống nhiều đồ dùng cho trẻ sơ sinh, vẫn không m/ua nhà.
Anh thường hy vọng nhưng trai tốt.
Khi với điều cười, nhưng đáp lời.
Buổi tối, chụp bức đang nấu cho Thanh.
Ngôn không trả tắt thoại trạng vẻ, tưởng tượng ra kia tức gi/ận ném thoại.
Nhưng hiểu Thanh, cô sẽ không dễ dàng buông tha.
Quả nhiên không lâu thoại reo.
Và bây giờ, Sinh, lại sẽ thế nào đây?
Khi đồ ra, lại không đổi.
Nhưng thấy đãng trí, giống hệt trước nhưng lòng nghĩ Thanh.
Tôi nhiên thấy buồn nôn, đặt đũa bát không muốn rồi phòng ngủ.
Ôn gật tốt, bảo nghỉ ngơi cho tốt.
Tôi không thèm ý ấy, giường nhắm mắt nhưng không buồn ngủ.
Qua nghe nhẹ dọn dẹp đồ đạc, giữa chừng phòng ngủ lần rồi lại ra.
Không bao nghe thấy mở cửa rồi đóng cửa.
Lần đợi hơi được tin nhắn Thanh: "Giang Dư Thu, th/ai thì sao, chỉ cuộc vẫn sẽ đến.
"Chị cho biết, kiếp ngày, chị sẽ không yên."
Ngôn phụ nữ thông minh, bất ai chồng mình mình th/ai gặp từng yêu lòng đều sẽ lại nỗi buồn phiền.
Nhưng cô không rằng, lòng giờ gì không tổn tôi.
Lý do duy nhất giữ chỉ sự th/ù.
Tôi bỏ qua khiêu khích cô ấy, chỉ tỉ chụp màn lưu lại các đoạn chat và sao lưu.
Sau xong tùy hứng "Ồ" qua.
Ngôn tự cho rằng mình thắng: "Giang Dư Thu, dù cưới em, chị không ấy, nếu chị không đi, tưởng lợi dụng kẽ hở sao?"
Bình luận
Bình luận Facebook