“Mang quà cho em đây, dậy mở đi.”
Chiếc hộp quà bọc kỹ bên trong là một chiếc khăn choàng màu đỏ, có in logo của một thương hiệu nổi tiếng.
Tôi từng thấy nó trên tạp chí – hàng giới hạn toàn cầu, mỗi màu chỉ có một chiếc.
Tôi cầm khăn lên ngắm nghía rồi lại cất gọn vào hộp, để trong phòng để đồ.
Anh ấy theo vào phòng, ôm tôi từ phía sau.
Trên người anh vẫn là mùi hương phong tử quen thuộc, hương nền tôi yêu thích nhất trong nước hoa nam.
“Anh nhớ em lắm.” Giọng dịu dàng như mọi khi, Thẩm Chi Nhiên mà tôi quen thuộc đã trở lại.
Đêm đó, chúng tôi lại ngọt ngào như thuở ban đầu, khiến tôi mơ hồ nghĩ rằng giữa anh và Trần Y Y thực sự chẳng có gì.
Thời tiết thành phố A tháng 6 thất thường, như hôm nay, dù đã vào hè nhưng không khí ẩm ướt vẫn lạnh buốt.
Mây đen kịt che kín bầu trời, tiếng sấm ì ầm vẳng từ đằng xa.
Tôi đã gần hai tháng không thấy kinh nguyệt, tâm trạng bỗng dưng bứt rứt khó chịu.
Trong nguyên tác, vai nữ phụ hạng mười tám như tôi đã biến mất sau khi phản diện gặp nữ chính, mà theo tiến độ thời gian, phản diện và nữ chính đã nảy sinh tình cảm.
Thẩm Chi Nhiên vẫn chiều chuộng tôi như thường, chỉ là công việc anh vẫn bận rộn, thời gian ở công ty nhiều hơn hẳn ở nhà.
Trong sách, lúc này nam chính Chương Triết Hàn đã qua mai mối của bố mẹ mà gặp mặt nữ chính, còn tôi từ dòng trạng thái ít ỏi của nữ chính chẳng thấy manh mối gì.
Tôi cuộn tròn trên giường lướt điện thoại tìm hiểu lý do trễ kinh, một kết quả lặp đi lặp lại khiến tim tôi thắt lại.
“Không lẽ mình có th/ai rồi?”
“Không không, không thể nào, mình và Thẩm Chi Nhiên lần nào cũng dùng biện pháp mà!”
“Nhưng mạng bảo dùng biện pháp cũng không đảm bảo 100%?”
Tôi tự nhủ, biết hỏi bác sĩ trên mạng chẳng đáng tin, nhưng cuối cùng vẫn ra tiệm th/uốc m/ua que thử th/ai.
Chỉ cầu mong yên tâm, tôi nghĩ thế.
“Em ở nhà không? Anh về lấy đồ.” Thẩm Chi Nhiên nhắn tin cho tôi.
“Em ra ngoài rồi!”
“Ừ.” Anh không hỏi tôi đi đâu.
Lúc tôi m/ua đồ xong về nhà, Thẩm Chi Nhiên đã đi rồi.
Ngoài trời mưa lâm thâm, trời lạnh khiến tôi phải khoác áo.
Tôi lấy que thử th/ai ra kiểm tra trong nhà vệ sinh, nửa giờ sau, hoang mang nhìn hai vạch hiện lên.
Mình… mình mang th/ai con của phản diện?
Việc đầu tiên tôi nghĩ đến là báo tin vui này cho Thẩm Chi Nhiên!
Thế là tôi gọi điện ngay cho anh, nhưng anh không nghe máy.
Tôi liên lạc với trợ lý anh, biết được anh đang họp ở tòa nhà Húc Phong, lập tức lái xe đến.
Gần tới nơi, tôi thấy anh và Trần Y Y bước ra khỏi tòa nhà, Trần Y Y lạnh đến nỗi xoa tay vào cánh tay, rồi lên xe của Thẩm Chi Nhiên.
Tay tôi siết ch/ặt vô lăng, lái xe theo sau.
Xe dừng trước một khu chung cư, lúc Trần Y Y xuống xe, trên cổ cô ta quàng chiếc khăn choàng Thẩm Chi Nhiên tặng tôi.
Màu đỏ, rực rỡ mà chói mắt.
Hóa ra anh về nhà là để lấy thứ này.
Tôi cho xe dừng bên đường, tắt máy.
Rồi lấy que thử th/ai trong túi xách ở ghế phụ, bước xuống xe ném vào thùng rác.
Phản diện này tôi không cần nữa.
4
Tôi ngồi trong xe nhìn hai người chào tạm biết trước mắt, hít một hơi thật sâu, gọi cho Thẩm Chi Nhiên.
“Anh đang ở đâu?”
“Đang tiếp khách, sắp về nhà rồi.”
Xuyên qua cửa kính xe, tôi nhìn bóng dáng Thẩm Chi Nhiên trong xe, lần đầu tiên nhắc đến tên Trần Y Y với anh.
“Có phải anh đang ở cùng Trần Y Y không?”
“Sao em biết cô ấy?” Giọng Thẩm Chi Nhiên thoáng chút hoảng hốt.
Tôi cười khẽ, “Anh căng thẳng làm gì?”
Nghe thấy sự bất mãn trong giọng tôi, anh mở cửa kính xe, châm một điếu th/uốc.
“Trần Y Y chỉ là nhân viên của anh, em gi/ận anh thì được, đừng làm phiền cô ấy.”
“Là bạn gái, lại không được hỏi khi có người khác giới xuất hiện bên cạnh bạn trai sao?”
Thẩm Chi Nhiên, anh còn có thể khiến em thất vọng hơn nữa không?
“Đợi anh ở nhà.” Anh cúp máy.
Nhìn chiếc xe anh rời đi, tôi lại ngồi trong xe một lúc, nghĩ rất nhiều.
Trên thế giới này vốn dĩ tôi chẳng có người thân, nguyên thân cha mẹ đều mất, sống nhờ vào chút tài sản ít ỏi họ để lại để đi học. Đứa bé trong bụng chính là người thân duy nhất của tôi trên đời.
Phản diện có thể không cần, nhưng con là của tôi, tôi nhất định giữ lại!
Dù là bạn gái của Thẩm Chi Nhiên, anh sẽ tặng quà đắt tiền, m/ua đồ tôi thích, cho tôi dùng thẻ tín dụng, nhưng anh chưa từng đưa tiền mặt thực sự.
Nếu rời khỏi Thẩm Chi Nhiên lúc này, tôi không thể nuôi nổi bản thân và con của phản diện.
Vì vậy, bước đầu tiên để rời xa Thẩm Chi Nhiên: ki/ếm tiền.
Suốt quãng đường lái xe về nhà, tôi nhẹ nhàng xoa bụng nghĩ rất nhiều, đến nơi thì Thẩm Chi Nhiên vẫn đang làm việc trong phòng sách.
Tôi không thèm để ý anh, thẳng vào phòng tắm rửa.
Lúc tôi tắm xong bước ra, Thẩm Chi Nhiên đã tắm rửa xong nằm trên giường.
“Ôn Vũ, anh…” Anh ngập ngừng.
“Lúc anh vào phòng đồ lấy đồ ngủ, em phát hiện chiếc khăn choàng anh m/ua tặng từ Pháp hồi trước biến mất, khăn của em đâu rồi?”
Không đợi anh nói tiếp, tôi chủ động ngắt lời.
“Hôm nay trời lạnh quá, anh cho đồng nghiệp mượn rồi.” Anh thản nhiên cúi xuống xem điện thoại.
“Là Trần Y Y phải không?”
“Ôn Vũ, em không thể hiểu chuyện một chút được sao?”
“Em không hiểu chuyện? Vậy là ai cứ nghe đến ba chữ Trần Y Y là né tránh? Là em chăng?”
“Được, anh nói.” Anh bỏ điện thoại xuống, “Hồi nhỏ anh bị đối thủ của bố mẹ b/ắt c/óc lên núi, có một bé gái đã c/ứu anh, người đó rất giống Trần Y Y, nên anh muốn quan tâm cô ấy hơn.”
“Thế khăn choàng của em? Anh cho cô ta mượn rồi à?”
“Ừ.” Nói hết ra, anh thở phào nhẹ nhõm.
Như thể việc anh tốt với Trần Y Y đã được minh bạch hóa, trở nên đương nhiên.
“Chiếc khăn đó đã bị người khác đeo rồi, em không cần nữa.” Tôi bình thản nói.
Nghe vậy, anh tưởng tôi hết gi/ận.
Bình luận
Bình luận Facebook