Tìm kiếm gần đây
07
Ta cúi mắt không chút phản ứng dư thừa, bởi ta biết hắn đã tới, những lời khi nãy cũng là cố ý nói ra.
Dương Chi Cận rời đi, trước khi đi để lại cho ta năm ngàn lượng.
Số tiền này, chỉ cần ta không khởi nghiệp, đủ để tiêu dùng cả đời.
Đoàn Mụ đối với ta có chút tâm tình h/ận sắt không thành thép, bà cho rằng chỉ cần ta vào phủ Dương, được Đại thiếu gia che chở, sau này bất kể tiểu thư nhà nào bước vào cửa, cũng không làm khó được ta.
“Hoa không đỏ trăm ngày, đàn ông lại càng chẳng đáng dựa vào. Mụ ạ, chỉ có bạc trắng trong túi mình mới đáng tin cậy.”
Đoàn Mụ chẳng thèm đáp lại ta nữa.
Song, ta đoán Dương Chi Cận đã dặn dò gì đó, bởi cuộc sống của ta cùng Đoàn Mụ ngày càng sung túc hơn.
Trong phủ bất luận có thức ăn tươi ngon mới lạ nào, đều đưa tới một phần.
“Gia tộc họ Dương là thế gia, từ lão gia tử đã làm quan tể tướng trong triều, nay lão gia lại nhậm chức tể phụ, Đại thiếu gia tuổi trẻ tài cao đã là cận thần của thái tử, sau này thái tử lên ngôi, Đại thiếu gia ắt lại thành tể tướng.
“Con bỏ lỡ Đại thiếu gia, cả đời này khó tìm được người đàn ông tốt như vậy đâu.”
Đoàn Mụ vừa bóc nho cho ta, vừa lẩm bẩm trách móc.
08
Đêm ngủ có chút nóng bức, ta phe phẩy quạt trong sân hóng mát.
Bầu trời đêm hè đẹp tựa hư ảo, tinh quang mênh mông, trời đầy ánh bạc.
Nhớ lại, hình như ta chưa từng thấy bầu trời đêm đẹp như thế.
Tiền kiếp, công việc ngày đêm đi/ên đảo, đừng nói tới tinh không, ngay cả mặt trời cũng chẳng mấy khi ngắm kỹ.
“Ai đó?”
Ta luôn cảm giác ngoài sân có người, nhưng khi nhìn ra lại chẳng thấy ai.
Song điều khiến ta kinh ngạc là từ hôm sau, phủ Dương mỗi ngày sớm tối đều đưa băng tới, có băng đã giải quyết phần lớn cơn nóng hè cho ta.
Thoáng chốc đã cuối năm, tiết trời bắt đầu lạnh, trong phủ đưa tới hai xe than.
Đoàn Mụ trò chuyện với bà già đưa than, biết được hôn sự của Dương Chi Cận đã định, là thiên kim tiểu thư của Bá Dương Hầu.
Vị Lưu tiểu thư này không chỉ thân phận cao quý, mà còn học rộng tài cao, là tài nữ nổi tiếng trong kinh thành, dung mạo cũng thuộc hàng nhất phẩm.
“Mọi người đều nói Lưu tiểu thư cùng Đại thiếu gia nhà ta là trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa!
“Phu nhân ta vui mừng khôn xiết, vừa đính hôn đã gọi thợ về sửa sang viện tử của Đại thiếu gia trước năm mới.”
Đoàn Mụ tặng bà già một rổ trứng gà, bà ta vui vẻ ra về.
Bà già vừa đi, Đoàn Mụ quay lại nhìn ta thở dài.
Bữa tối bà vẫn không nhịn được: “Đại thiếu gia nửa năm chưa tới thăm con, sắp thành thân rồi, giờ con coi như toại nguyện rồi chứ?”
“Cũng chưa hẳn.” Ta mãn nguyện ăn gà quay, “Nếu hắn trả lại khế ước thân b/án cho ta, ta mới thật sự toại nguyện.”
Đoàn Mụ hừ một tiếng, quay về phòng.
Ngoài cửa vang lên tiếng cành cây g/ãy, ta gi/ật mình mở cửa, trên nền tuyết lưu lại một vết chân, nhưng không thấy người.
Tuy nhiên, trước cửa để lại một rổ lựu.
Mấy hôm trước ta thèm ăn, đòi m/ua, Đoàn Mụ không m/ua được, bèn hỏi bà già đưa rau tới từ đại phủ.
Không ngờ hôm nay đã đưa tới.
“Ngọt thật!” Một miếng lựu vào miệng, ta bỗng thần thanh khí sảng.
“Tú Hà.” Vương thẩm trong thôn hớt hải tới gõ cửa, ta mở cửa thấy bà toàn thân lấm đất, kinh hãi hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Sao bà lại ngã lấm lem thế này?”
Vương thẩm khóc nói cháu trai nhỏ đi cho trâu ăn, bị sừng trâu húc vào bụng.
Bụng thủng một lỗ, mời lang tới, lang tới liếc mắt rồi bỏ đi.
“Ta thật sự hết cách, Tú Hà cầu con tới xem giùm, thẩm này lạy con đây.”
Nửa năm nay ta thường chữa bệ/nh cho dân làng, sau này bụng to lên, Đoàn Mụ không cho ra ngoài nữa, mọi người dần ít tới.
“Bà đợi con chút, con đi lấy hòm th/uốc.” Ta vứt lựu, xách hòm th/uốc đi ngay, lại dặn Đoàn Mụ đuổi theo: “Mang theo một bình th/iêu đ/ao tử.”
09
Phẫu thuật ngoại khoa rủi ro rất lớn, ta chỉ có thể cố gắng làm những gì trong khả năng.
Hơn nữa thương thế của đứa trẻ, dù ta có c/ứu hay không, nó cũng khó sống, chi bằng coi như ngựa ch*t làm th/uốc.
Từ chiều tới nửa đêm, khi làm xong mọi việc có thể, mệt đến nỗi hai chân phù nề.
Thức trắng đêm, gần sáng đứa trẻ không ngoài dự đoán bắt đầu sốt.
“Thiếu th/uốc, các ngươi vào thành m/ua thử xem, không biết có hay không.” Ta viết đơn th/uốc, bảo họ đi m/ua.
Người nhà họ Vương vào thành rồi trở về, nói chạy hơn chục nhà y quán th/uốc đều bảo không có th/uốc ta cần.
Ta nhìn đứa trẻ đang sốt cao, thở dài.
Người khéo cũng khó làm khi không có gạo, tiếp theo chỉ có thể xem tạo hóa của đứa bé này.
Bỗng nhiên, có kẻ ăn mặc như tiểu ti bên ngoài gọi người:
“Đây có phải nhà họ Vương? Th/uốc các ngươi cần, ta đưa tới đây.”
“Sao… sao lại có? Sao ngươi lại có?” Người nhà họ Vương nói không ra lời, tiểu ti nhìn ta một cái, cười ha hả đáp: “Chuyện này các ngươi đừng hỏi nữa, mau c/ứu người đi.”
Ta cầm th/uốc ngẫm nghĩ, mấy vị này quý hiếm, trong thành không có, ta đoán phần lớn là lấy từ thái y viện trong cung.
Người có thể lấy những th/uốc này còn đưa tới cho ta, chỉ có thể là Dương Chi Cận.
Ta lại nghĩ tới lời nói ngày hắn đi, lòng đ/au âm ỉ.
Hầm ba ngày, đứa trẻ hạ sốt tỉnh lại.
Người nhà họ Vương ngàn lần cảm tạ, danh tiếng y thuật của ta cũng truyền xa, không ít người từ thôn khác tới đây cầu chữa bệ/nh.
Ta đều chữa hết trong khả năng.
Đoàn Mụ thấy ta không hại th/ai nhi, cũng không ngăn cản, nói đây là tích phúc, sau này Bồ T/át ắt bảo hộ mẹ con ta.
Ở lâu, Đoàn Mụ cũng hiểu tính ta, nên không nhắc tới chuyện về phủ nữa, giờ bà chỉ mong thiếu phu nhân bước vào cửa, đối xử tốt với ta chút.
Tết năm ấy ta cùng Đoàn Mụ đón.
Tuy nhiên phủ Dương đưa tới không ít đồ, phu nhân còn sai mụ mẹ thân tín đưa quần áo mới và trang sức tới, tiểu ti thường theo hầu Đại thiếu gia là Đông Thanh đưa lì xì mừng tuổi, bên trong vô tình có một ngàn lượng.
Khiến ta vui mừng khôn xiết.
“Đây là tiền lì xì của mụ.” Ta nhét năm mươi lượng cho Đoàn Mụ, “Giờ chúng ta đều là người có tiền rồi.”
Chương 13
Chương 19
Chương 148: Sát khí lộ ra
Chương 12
Chương 22
Chương 22
Chương 24
Chương 14
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Bình luận
Bình luận Facebook