Nhìn thấy ánh mắt phóng khoáng quen thuộc ấy, cả người tôi cứng đờ. Thẩm Từ mặc chiếc áo khoác lông vũ màu đen, quấn khăn len màu khói xám. Hơn nửa năm không gặp, anh chẳng đổi thay chút nào. Vẫn phong thái kiêu hãnh và phảng phất nét ngang tàng. "Tôi đúng là đồ hèn, lại đến tìm em rồi." Ánh mắt Thẩm Từ dịu dàng, thẳng thắn đối diện với ánh nhìn không dám tin của tôi. "Lê Thư, em biết đấy, tôi nghiện th/uốc lá, nghiện rất nặng." "Tháng đầu tiên sang Anh, tôi bắt đầu cai th/uốc. Trên mạng bảo, một mối tình khắc cốt ghi tâm giống như khói th/uốc in hằn trong phổi, không thể quên." "Nhưng tôi không tin. Tôi nghĩ, nếu cai được th/uốc, tôi sẽ quên được em." Anh hơi ngẩng cằm, khóe môi cong lên. Vẻ ngỗ nghịch phảng phất nơi khóe mắt. "Cai th/uốc khó thật đấy. Mỗi lần muốn cầm điếu th/uốc lên, tôi lại tự nhủ không được, phải quên em đi." "Vật lộn nửa năm, tôi thành công rồi." "Nhưng tôi phát hiện, bỏ được th/uốc lá nhưng không bỏ được em. Thậm chí càng ngày, nỗi nhớ chất chồng, tôi phát đi/ên lên vì nhớ em." "Vậy nên, tôi nghe theo trái tim mà quay về." "Cả đời này tùy em xử trí." Anh cởi găng tay đeo vào tay tôi, đầu ngón tay nóng hổi lau đi dòng nước mắt không ngừng rơi. Đồng hồ đếm ngược chỉ còn mười giây. Đám đông đồng thanh hô vang: "10,9,8,7,6,5,4,3,2,1!" Tiếng chuông nửa đêm vang lên chậm rãi, bầu trời bùng n/ổ những đóa pháo hoa. Thẩm Từ quỳ một gối, mở hộp nhẫn ra. Tôi nghẹn ngào, cảm giác mọi âm thanh ồn ào xung quanh chợt tắt lịm. Pháo hoa rực rỡ nở tung, không át nổi tiếng tim đ/ập thình thịch. "Không sến đâu, kim cương cũng to đấy chứ." "Sang năm em đủ tuổi kết hôn rồi, em đồng ý lấy anh không?" Anh nhướng mày, nở nụ cười dịu dàng. "Em đồng ý." Tôi nghẹn ngào đưa tay, nhìn anh từ từ đeo chiếc nhẫn vào ngón tay mình. Dưới trời pháo hoa rực rỡ, Thẩm Từ nâng mặt tôi, đặt nụ hôn thành kính lên môi. Các ngón tay tôi lướt qua mái tóc anh, đáp lại bằng sự cuồ/ng nhiệt hơn. Tôi biết. Dù có nghìn vạn lần nữa. Anh vẫn sẵn sàng lao vào tình yêu của chúng ta như th/iêu thân. (Hết) Ngoại truyện Lần đầu Thẩm Từ gặp Lê Thư, là một đêm mưa cuối thu. Khi ấy anh cùng mấy đứa bạn vừa đ/á/nh bi-a xong, chở Mạnh Khôn về trường bằng chiếc mô tô cao cấp. Trời đầy mây đen, mưa phùn bay lất phất. Chiếc mũ bảo hiểm che đi gương mặt điển trai sắc sảo, chỉ lộ đôi mắt đen láy. Anh mặc áo khoác gió đen, khom người, vạt áo phồng lên vì gió. Xe phóng vút qua những vũng nước, b/ắn tung tóe. Trong túi hết th/uốc. Anh đ/á/nh rẽ vào cửa hàng tiện lợi gần trường. Cửa hàng vẫn mở, anh dựng xe bên đường, không vội vào, cúi đầu phủi nước trên áo. "Từ ca, m/ua gì? Nhanh đi, người tôi ướt sũng rồi." Mạnh Khôn rên rỉ, xuống xe sau thúc giục. "Ai bảo mày vừa gà vừa hám, đòi đ/á/nh thêm ván nữa để giờ mắc mưa? Đáng đời!" Thẩm Từ cười m/ắng, tháo mũ bảo hiểm. Anh vuốt mái tóc hơi ẩm để lộ trán, quay người định vào cửa hàng. Ngẩng lên chợt gi/ật mình, chân dừng bặt. Trước cửa tiệm có một cô gái xinh đẹp. Ánh đèn vàng chiếu qua cửa kính trong suốt, in lên gương mặt nàng. Cô mặc chiếc áo len trắng ngà, tóc dài buông xõa, đôi mắt đen láy long lanh. Cô vừa m/ua đồ xong, một tay xách túi, tay kia cầm ô, lộ ra cổ tay trắng ngần mảnh mai. Thẩm Từ mím môi, đột nhiên cảm thấy luồng rung động khó tả. Trái tim đ/ập thình thịch không kiểm soát. Anh đứng bên lề đường, nhìn cô gái chầm chậm che ô tiến lại gần. Đến gần chỗ anh, cô ngước nhìn dòng xe qua lại như đang đợi taxi. "Từ ca, đứng thần ra làm gì vậy?" Mạnh Khôn thấy anh bất động, lấy khuỷu tay hích vào. Thẩm Từ quay người, rút ví lấy tờ trăm đưa cho Mạnh Khôn: "Tao có việc, mày đi m/ua hộ tao bao th/uốc." Mạnh Khôn chép miệng, nhận tiền: "Không sớm bảo, tưởng gì. Hiệu nào?" Thẩm Từ gắt: "Tùy." Anh móc điện thoại, quay lại định xin số. Nhưng sau lưng đã vắng bóng người. "Ch*t ti/ệt!" Anh đ/ấm tay vào không trung, ng/ực tràn đầy cảm giác trống trải. Khi Mạnh Khôn quay lại, thấy Thẩm Từ méo mó mặt mày. "Lề mề!" Thẩm Từ nhận th/uốc, đ/á Mạnh Khôn một phát. Mặt đen như bồ hóng đưa bạn về trường, Thẩm Từ về căn hộ ngoại ô. Tắm xong, anh không chơi game, ngồi thẫn thờ trên sofa nghĩ về bóng hình khi nãy. Chợt nhớ ra điều gì, Thẩm Từ lục tủ tìm ki/ếm, cuối cùng lôi ra hộp kẹo sữa trắng chưa mở. Vốn không thích ăn ngọt. Đây là lần trước đi siêu thị, không muốn đợi thối tiền nên vớ đại trên kệ. Anh bóc vỏ, cho viên kẹo trắng muốt vào miệng. Ngọt lịm và mềm mại, như cô ấy. Hình như tao phải lòng rồi. Vị ngọt lan tỏa, Thẩm Từ ngậm kẹo, khóe miệng nhếch lên. Không do dự nữa, anh liên hệ trang fanpage trường, đăng bài tìm người: "Tìm nữ sinh mặc áo len trắng, tóc dài ở cửa hàng tiện lợi tối nay. Đây là số tôi." Mấy ngày trôi qua, chẳng ai liên lạc. Cuối tuần, Thẩm Từ hút th/uốc, tâm trạng bực bội. Mạnh Khôn ôm điện thoại than thở: "Vu Doanh đi chơi với bạn rồi, rảnh đăng story mà không rep tin nhắn." Thẩm Từ mặt lạnh như tiền, đang định m/ắng bạn hèn thì chợt liếc thấy màn hình điện thoại. Đồng tử co rút, anh vứt điếu th/uốc dở, đứng phắt dậy gi/ật điện thoại.
Bình luận
Bình luận Facebook