Đôi dép của Lục Lãm lạch cạch vang đến cửa, tiếp theo là tiếng mở cửa. Sau khoảng lặng ngắn ngủi, giọng cậu ta vụt cao vút không kiểm soát:
"Vãi?"
11
Vượt qua kỳ thi đại học, tôi sống theo kiểu ngủ ngày cày đêm. Bạn bè muốn liên lạc với tôi phải phụ thuộc vào may rủi.
8h tối, tôi thấy tin nhắn Tống Minh Khải gửi lúc 2h chiều hỏi đi chơi trò m/a trường - đặc biệt nhấn mạnh mức độ kinh dị nặng. Một cuộc gọi nhỡ khi tôi đang ngủ.
Vừa định nhắn lại thì điện thoại cậu ta đổ chuông. Vừa bắt máy đã nghe tiếng thở dài: "Nếu sợ thì cứ nói thẳng, anh đâu có trêu em..."
"Tôi sợ?"
"Thế... đi không?"
Tôi khẩy lạnh yêu cầu cậu ta gửi địa điểm giờ giấc.
Chiều hôm sau gặp ở trạm xe bus. Tóc cậu ta đã dài hơn, màu vàng hoe được buộc nửa đầu sau. Áo phông rộng thùng thình với quần jean.
Tôi đến trước. Khi xe bus cậu ta tới, từ cửa sổ đã vẫy tay rối rít rồi nhảy xuống chặn trước mặt tôi. Tôi lùi hai bước ngước nhìn: "Lại cao thêm rồi?"
So chiều cao lần trước chỉ tới tai, giờ mới tới cằm. Cậu ta khịt mũi cúi xuống ngang tầm mắt tôi, ngón tay chọc vào quầng thâm: "Sợ đến mức thức trắng đêm à? Mắt gấu trúc rồi kìa."
Tôi hất tay cậu ta: "Anh hùng lắm đấy, lát nữa đi tiên phong nhé."
Cậu ta nhếch mép cười: "Cứ đợi mà xem."
Cần tối thiểu 5 người chơi. Cuối cùng nhóm có 7 thành viên - 2 nam 3 nữ ngoài chúng tôi. Có lẽ vì ngoại hình lai Tây nổi bật của Tống Minh Khải, ánh mắt mọi người cứ vô tình dính vào cậu ta.
Khi xếp đội hình, một bạn nữ đề xuất: "Cặp đôi thì nên..."
Tống Minh Khải quay sang nhìn tôi. Tim tôi đ/ập thình thịch, vội vàng phủ nhận: "Nhìn tôi làm gì? Không phải người yêu, tôi là bố cậu ấy."
Cậu ta gật gù lười biếng: "Ừa."
Không khí trở nên gượng gạo. Mặt tôi nóng bừng, cố chuyển chủ đề bằng cách kéo tay áo cậu ta: "Lúc nãy nó đã xung phong đi đầu rồi."
"Thế chị đi cùng mấy bạn nữ..."
Tống Minh Khải vòng tay qua vai tôi: "Cô ấy đi với tôi."
Tôi trợn mắt: Đi đầu đối mặt với m/a q/uỷ thì đừng hòng!
Cậu ta mở to mắt trong veo: "Không có bố bên cạnh, con sợ."
Thật đúng là biết co biết duỗi.
Cậu ta dắt tôi tiến vào căn phòng tối om như mực. Đang loay hoay tìm túi áo cậu ta thì chạm phải bàn tay ấm áp. Tống Minh Khải rên rỉ bên tai: "Hảo Hảo tỷ tỷ, em thực sự sợ lắm."
Suốt 30 phút k/inh h/oàng, tay chúng tôi thi thoảng rời nhau nhưng mỗi khi hốt hoảng lại nắm ch/ặt lấy nhau như phản xạ tự nhiên. Mỗi tiếng thét lại siết ch/ặt hơn, trở thành điểm tựa duy nhất.
Lúc ra ngoài, người tôi đẫm mồ hôi. Tống Minh Khải nép sát bên, đầu rúc vào vai tôi run lẩy bẩy: "Ra... ra rồi hả?"
Quay sang thấy cậu ta nhắm nghiền mắt. Hóa ra tiếng hét của cậu còn lớn hơn tôi. Đúng dịp trêu chọc: "Anh hùng đi đầu? Tiếng thét đỉnh cao đấy, trăm năm có một."
Đồng đội nhìn cậu ta với ánh mắt "x/á/c thơm h/ồn xiêu". Cậu ta ngẩng đầu mở mắt, thấy ánh sáng mới thở phào nhưng vẫn ngơ ngác. Lúc này tôi mới nhận ra tay mình ướt đẫm. Nhìn xuống bàn tay đan ch/ặt, tim đ/ập lo/ạn nhịp. Tôi rút tay: "Ra rồi, buông ra."
"Ờ."
Cậu ta thả lỏng tay từ từ. Da tay ửng đỏ vì siết quá ch/ặt. Nhân viên phát nước cho chúng tôi nghỉ ngơi.
Tống Minh Khải ngồi đối diện, mặt đỏ bừng khi bắt gặp ánh mắt chế giễu của tôi: "Lần sau... đi cùng em nữa nhé? Em hứa sẽ không như thế."
12
Tối hôm đó tôi ngủ say như ch*t. Có lẽ vì thức khuya hôm trước lại dậy sớm chơi game, sức lực cạn kiệt.
Nhưng giấc mơ không yên ổn. Tôi chạy trong bóng tối, lũ m/a đuổi sát gót. Bàn tay ai đó nắm ch/ặt tôi, kéo về phía ánh sáng.
Tỉnh dậy vì ngạt thở, hóa ra do tay mình đ/è lên cổ. C/ứu được mạng mình, tôi nằm thừ người hồi lâu.
Bình luận
Bình luận Facebook