Tôi chợt nhớ đến buổi tiệc tối hôm trước, xóa ấy, không, biểu cảm của Tuế vẻ hay.
Nhưng lỗi tại tôi, chắc chắn phải lỗi.
Thế chúng hẹn nhau ăn tối thứ Sáu.
Anh bận vậy, chắc đến đâu, nghĩ.
Đến lúc đó giải thích Tuế rồi nhờ giúp đỡ.
Chỉ ngờ, đến.
"Nhất tối ở đây, toán, chúng ta cần tâm."
Tôi ngượng ngùng, thực sự hay tin xóa kết chưa.
Thế nhân lúc Tuế vệ sinh, lén đến bên giải thích thận.
Tôi tưởng gi/ận, mỉm hiền hòa:
"Anh tưởng lớn vậy coi chối, ưu tú, hoan nghênh lắm."
Nhìn trào phúng, càng thêm áy náy:
"Anh Giang đừng đùa rất ưu tú, chúng ta hợp nhau thôi. tốt chắc chắn gặp tốt hơn gấp trăm lần."
Nụ càng tươi: "Nếu gặp sao?"
"Sao chứ? Nếu còn gặp trên này phải đ/ộc thân rồi."
"Ha ha, khen lời rồi."
"Vậy tha thứ chưa?"
Anh đ/au khổ:
"Ừm, nếu tối toán hóa đơn, mời đừng gọi Giang nữa gọi Giang Vực, rồi để nhà... lẽ tha thứ."
Tôi phào nhẹ nhõm:
"Cứ để lo!"
Khi Tuế quay lại, chúng đùa vui vẻ:
"Hai vui thế?"
Tôi khen ngợi:
"Tuế Tuế, thật hạnh phúc, tuyệt vời quá!"
Tuế nép vào tôi: "Vậy sao? Đã cân nhắc làm chị chưa?"
Giang Vực giải vây: gái thất bại, trong Nhất khác rồi. làm chị gái chạy đâu được."
Nghe vậy, Tuế còn cơ hội, ôm nói:
"Làm chị miễn đều chiều em. Anh giàu có, ki/ếm tiền nuôi hai chúng ta."
Sau tối buổi Giang Vực đề về.
Tôi lịch sự vì lái xe.
Giang Vực bông đùa: "Hóa làm lịch lãm dễ."
Tôi đáp: Tuế ở đây, chúng ta còn nhiều gặp nhau."
10
Đang nhận điện thoại của Lưu:
"Giám đốc Thời, chúng ta qua bàn hợp đồng đi. uống chút rư/ợu, chịu, cứ khăng đòi đến đón."
Tôi hiểu ý, hỏi phòng hộp rồi đến. hai xong.
Khi đỡ Giang Lưu rời một gái chặn lại.
Cô ta mặc đồ Chanel chỉnh chu phần đỏm dáng, đảo đến chân:
"Cô Nhất?"
Tôi ngơ ngác Lưu.
Tiểu Lưu giới thiệu:
"Đây tiểu thư họ - gái út của Phó."
Đúng gái trong lời đồn của Giang Lâm. bỗng thật nghĩa khi đứng đây.
Có lẽ Giang mất thích mới nhờ đến đón.
"Cũng vậy Cô ta nhếch mép.
Tiểu Lưu nhanh xử lý tình huống rồi đi:
"Giám đốc Thời, giao nhé. gái sắp đến đón rồi, đây."
Chu Giang say khướt, Lưu tiện ở gọi tài xế hộ, đỡ ghế sau. Ai s/ay rư/ợu chàng chịu ngồi yên.
Mấy năm công ty của chú phát triển vượt bậc dưới anh. Thiên hạ tranh đoạt, nhiêu. Thương trường nghiệt, phải giỏi mới tiếng nói.
Anh khó chịu, chau mày nhíu trán.
Tôi dặn tài xế: "Bác lái chậm thôi ạ, cần vội."
Định lấy điện thoại đặt cháo nóng hâm bụng anh.
Khóe đỏ. uống nhiêu thành thế này.
Bỗng nghiêng áp sát, dựa vào cổ tôi.
Hơi nồng phả vào da thịt khiến ngượng ngùng né tránh, càng dí sát:
"Thời Nhất."
"Lại chơi gã đàn đó nữa rồi."
Tôi kịp hiểu, hóa xe ăn cùng khác.
Tôi cãi bướng: "Anh ăn khác giới, được?"
Giọng nhỏ nói chính mình.
Tôi hé cửa sổ gió lùa vào tan mùi rư/ợu. Giang tỉnh hơn. Liếc mái anh.
Chu Giang nếu thích em, đừng tình hữu khiến hiểu lầm.
Hơi men tan, ngồi cãi lại:
"Anh công không? việc, toàn công việc!"
"Không em, việc tùy tiện hẹn hò đàn khác."
"Hôm ăn cơm, mai yêu đương, kia cưới à?"
"Thời tùy tiện thế!"
Trong xe tối sáng lập lòe, rõ anh. hiểu sao để đến thế. lẽ do tình nhiều năm, hay gái.
Anh từng nói tôi, lần còn vờ cưới giúp. Lần này thôi.
Nhưng thương rồi. Anh hạnh phúc vui lây.
Chu Giang à, nếu hạnh phúc, nguyện lòng.
Bình luận
Bình luận Facebook