Anh ấy sẽ không nói chuyện với tôi, không ăn bữa sáng tôi chuẩn bị kỹ lưỡng suốt bao ngày, không lau nước mắt khi tôi khóc.
Trong mỗi đêm tĩnh lặng, tôi nhìn bóng lưng anh, nghe tiếng thở gấp đ/au đớn và nén ch/ặt của anh.
Đêm càng khuya, nỗi đ/au càng dày vò.
Ban đầu tôi còn khóc, về sau nước mắt cạn khô.
Tôi lấy tờ đơn ly hôn soạn sẵn, khẩn khoản: "Tạ Ngọc, ký đi."
Nhưng anh mãi im lặng.
Tờ giấy mỏng manh ấy nằm yên trên đầu tủ.
10
Sau gần nửa tháng lạnh nhạt, tôi không ngờ Tạ Ngọc lại xuất hiện trên trending.
Video bùng n/ổ từ đêm qua.
Góc quay lộn xộn, như được chụp lén.
Trận mưa lớn trút xuống suốt đêm.
Người đàn ông trong video đang khấn Phật thành tâm.
Áo sơ mi quần tây, dáng người thon dài như khóm trúc hiên ngang giữa màn mưa dữ dội.
Ngôi chùa tọa lạc trên cao.
Ba ngàn bậc đ/á xanh.
Ba bước một lạy.
Từ chân núi lên đỉnh.
Anh không ngừng nghỉ.
Người đăng video viết kèm: "Muốn biết anh ấy cầu nguyện điều gì."
Trong hơn 400 nghìn bình luận, có một reply được đẩy lên top:
- "Nhìn dáng giống sếp tôi quá. Nếu đúng thì em gái anh ấy mới mất, chắc là cầu siêu cho em."
- "Không phải em ruột đâu, nói nhỏ này, sếp tôi lạnh lùng lắm, chỉ khi em gái đến công ty anh mới vui cả ngày."
- "Mới vào làm thấy trên bàn sếp có khung ảnh bằng đất nặn màu hồng, chắc do con gái nặn tặng, trông chẳng hợp phong cách văn phòng tí nào. Sau nghe đồn nghiệp mới biết đó là món quà em gái 16 tuổi làm tặng, đã nhiều năm rồi."
- "Có lần tôi lén nhìn khung ảnh, thấy hình sếp chụp chung với em gái, hai người đẹp đôi lắm."
- "Thi thoảng em gái sếp ghé công ty, nghe nói cô ấy bận lắm. Tôi gặp một hai lần, xinh lắm lại tốt bụng, còn mang bánh ngọt cho cả phòng."
- "Tôi cứ tưởng họ sẽ mãi bên nhau."
Dòng cuối nhận vô số lượt thả tim.
Ngón tay tôi lơ lửng trên nút "Xem thêm", cuối cùng buông xuôi.
Thoát khỏi bình luận, video vẫn phát.
Bậc đ/á mưa ướt nhẫy nhụa, đầu gối người đàn ông trong hình quỳ xuống quá nhiều lần.
Khi đứng dậy, anh chới với suýt ngã sấp mặt.
Chỉ dừng lại một chút, rồi lại vươn mình.
Giữa trời mưa như trút, tiếp tục bước.
Người trong video.
Chồng tôi.
Kẻ lạnh lùng vô tình, xem tôi như không khí, lại quỳ lạy giữa mưa bão vì một người phụ nữ khác.
Anh cầu gì?
Cầu cho "Tiểu Bảo" kiếp sau bình an?
Hay cầu kiếp sau họ tái hợp, đôi lứa sum vầy?
Tôi không biết.
Tự hành hạ mình bằng cách xem đi xem lại đoạn video chưa đầy ba phút.
Đến khi trời sáng bạch.
Cổ họng khản đặc.
Tê dại đến mức không còn nước mắt.
10
Tạ Ngọc vốn không tin thần Phật.
Tôi cũng thế, nhưng vẫn muốn cầu may.
Hồi mới yêu, bạn bè rỉ tai có ngôi chùa linh thiêng ở tỉnh khác.
Tôi khắc ghi, đặc biệt ghé thăm khi đi du lịch.
Trong chùa người đông nghịt.
Tôi cầu được thẻ quẻ, lạy ba lạy.
Bước ra thấy Tạ Ngọc đợi ngoài sân, thấy tôi liền cười tiến tới, tay phủi tro hương trên tóc.
Tôi bị thu hút bởi cây đầy thẻ đỏ trước điện, kéo tay anh cùng viết.
Viết xong mới phát hiện Tạ Ngọc không động bút, chỉ nghiêng mặt nhìn tôi chăm chú.
Tôi vẫy tay trước mắt anh:
"Sao anh không viết gì đi?"
"Chùa này linh lắm."
Anh chợt tỉnh, nắm lấy bàn tay tôi đang vung vẩy.
Quay sang nhìn pho tượng bị che khuất một nửa trong điện, vẻ mặt lý trí đến lạnh lùng.
Tôi nghe anh thì thầm: "Anh không tin chuyện này."
Bỗng quay lại, mỉm cười với tôi, góc mắt tan băng.
Anh nói:
"Hiện tại đã tốt lắm rồi."
"Em ở bên anh, ba mẹ khỏe mạnh."
"Anh không còn gì để cầu."
Tôi cười, đứng lên hôn anh một cái, bắt anh treo thẻ cầu nguyện của tôi lên cao.
Tạ Ngọc chiều ý, chọn cành cây sạch sẽ treo lên.
Giờ phút này tôi mới tỉnh ngộ.
Gì chứ không tin thần linh.
Chỉ là chưa có tham vọng thôi.
11
Vì một người đã khuất mà khấn vái.
Ngay cả tôi cũng thấy buồn cười.
Nhưng Tạ Ngọc lại nghiêm túc.
Anh rước tượng Phật về nhà, bày ban thờ ngay giữa phòng khách, ngày đêm quỳ trước tượng.
Thành khẩn đến thế.
12
Tôi lại mất ngủ.
Đêm trằn trọc, ngày cáu gắt.
Cơn á/c mộng quay lại, không còn là ngọn lửa năm xưa mà là ánh mắt lạnh lùng của Bồ T/át trong phòng khách.
Như thấu suốt tất cả.
Như trách tôi tội nghiệt chất chồng.
Tôi thở hổ/n h/ển ngồi dậy, hai tay bưng mặt, vài giây sau tim mới đ/ập chậm lại.
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi giường không.
Bên cạnh trống trơn.
Chăn đệm lạnh ngắt.
Bước xuống giường, chân vẫn còn bủn rủn.
Phòng khách tối om, chỉ có ba nén hương trước tượng Phật lập lòe trong đêm.
Ánh trăng trải dài như nước.
Tạ Ngọc ngồi ngay ngắn trước ban thờ, mấp máy môi.
Tôi bước gần.
Lõm bõm nghe được: "Tiểu Bảo."
"Hôm nay anh qua tiệm hoa quả, khay trái cây họ b/án đẹp lắm, toàn thứ em thích."
"Chủ tiệm còn gọi anh, hỏi em đi đâu rồi, cô ấy c/ắt sẵn mà mãi không thấy em đến."
"..."
"Anh cũng lâu lắm không gặp em rồi, Tiểu Bảo."
"Em có trách chúng anh không?"
"Trách vì đã không chăm sóc em chu toàn?"
"... Đáng thôi."
"Tiểu Bảo."
"Anh chỉ là... nhớ em."
"Nhớ lắm."
Giọng anh chìm vào tĩnh lặng.
Tôi ngẩng đầu.
Nét mặt Bồ T/át vô ưu vô lo.
Nhưng đ/ốt ch/áy nốt giọt gi/ận cuối cùng trong tôi.
Lại là cô ta.
Vì cô ta, tôi mất đi người yêu, mất tương lai tươi đẹp, mất tổ ấm sắp viên mãn.
Bình luận
Bình luận Facebook