Vào ngày cưới của tôi và Tạ Ngọc, em gái nuôi nhà anh mặc váy cưới đến cưới người.
Cô ta gặp t/ai n/ạn xe trước cửa khách sạn, ch*t ngay tại chỗ.
Từ đó, Tạ Ngọc h/ận tôi thấu xươ/ng.
Anh bỏ lỡ tuần trăng mật, không nói với tôi lời nào, công khai rước tượng thần về nhà mới.
Để cầu khấn cho linh h/ồn em gái đã khuất.
1
Sau sự việc đó, Tạ Ngọc không hề nói với tôi thêm lời nào.
Hôm nay là ngày chúng tôi định đi hưởng tuần trăng mật.
Khi còn một tiếng trước giờ bay, tôi gọi cho Tạ Ngọc ở sân bay.
Từng cuộc gọi liên tiếp vang lên.
Bên kia đầu dây chỉ vọng lại tín hiệu bận.
Thời gian và lịch trình tuần trăng mật đã được định trước ngày cưới, lúc bàn bạc Tạ Ngọc đang xử lý tài liệu.
Nghe thế, anh bỏ máy tính sang ôm tôi: 'Em muốn đi đâu?'
Tôi rúc vào lòng anh lướt web, tình cờ thấy cực quang Iceland liền đòi đi.
Tạ Ngọc cười khẽ, hôn lên má tôi: 'Được'.
Sau này toàn bộ lộ trình và vé đều do một tay anh sắp xếp.
Anh nói: 'Vợ chỉ cần đến là được'.
Tôi mong chờ chuyến đi này từ lâu lắm rồi.
Đến khi máy bay cất cánh, giấc mơ tan thành mây khói.
Cuối cùng Tạ Ngọc vẫn không bắt máy.
Tôi thất thần lê bước về nhà.
Trời nhá nhem tối, căn phòng trống vắng, tôi co quắp trong góc sofa khóc nức nở.
Thực ra không phải tôi nhất định phải đi.
Tôi chỉ mong... anh nói với tôi một lời.
2
Tạ Ngọc đang trốn tránh tôi.
Hoặc nên nói, đó là sự lạnh nhạt một phía từ anh.
Bốn ngày trước là đám cưới chúng tôi, cũng là ngày giỗ của em gái nuôi.
Tôi không ngờ em gái anh lại mặc váy cưới đến phá đám, càng không ngờ tới vụ t/ai n/ạn ập đến.
Chỉ nhớ khi tỉnh táo lại, Tạ Ngọc vốn điềm tĩnh là thế đã hoàn toàn sụp đổ.
Anh như kẻ đi/ên lao ra đường ôm lấy người phụ nữ váy trắng đẫm m/áu.
Tiếng ồn ào xung quanh vây lấy.
Ánh nắng trưa chói chang khiến mắt tôi hoa lên.
Lượng thông tin quá tải khiến đầu óc tôi trống rỗng.
Cố lờ đi vết m/áu loang trên váy cưới, tôi chen qua đám đông vỗ vai anh:
'Tạ Ngọc, Tạ Ngọc, anh bình tĩnh lại đi'.
'Gọi xe cấp c/ứu'.
'Chúng ta gọi xe trước đi'.
Tạ Ngọc cúi đầu, chẳng thèm liếc mắt nhìn tôi.
Xe c/ứu thương đến muộn màng.
Khi bác sĩ đưa cô gái lên xe, tôi với tay định nắm tay anh:
'Em đi cùng anh'.
Anh hất mạnh tay tôi ra.
Xe lao vút đi, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía tôi.
Giữa trưa nắng chói chang.
Mà tôi như rơi vào hố băng.
3
Đám cưới hôm đó, rốt cuộc không thể tiếp tục.
Về đến nhà, Tạ Ngọc đã ở bệ/nh viện trở về.
Tấm ảnh cưới trong phòng khách được phủ khăn đen, những chữ 'hỷ' dán tường bị anh x/é nát vương vãi sàn nhà.
Anh ngồi thẫn thờ trên sofa, cúi gằm mặt.
Dáng vẻ cô đ/ộc.
Tôi nhón chân lại gần, cố an ủi.
Nhưng cổ họng nghẹn lại khi mở lời: 'Tạ Ngọc...'
Tôi muốn nói người ch*t không thể sống lại, muốn bảo hãy để cô ấy yên nghỉ...
Nhưng đầu óc quay cuồ/ng toàn những lời sáo rỗng, duy chỉ có một suy nghĩ lóe lên:
- Sao cô ta phải chọn đúng hôm nay đến phá đám?
Như thế... có đáng đời không?
'Là lỗi của chúng ta.'
Tạ Ngọc đột ngột lên tiếng, c/ắt ngang dòng suy nghĩ.
Tôi ngẩng mặt lên, chạm phải ánh mắt trống rỗng lạnh lẽo tựa băng đ/âm của anh.
Như lưỡi d/ao đ/âm thẳng vào tim.
Tạ Ngọc nhìn tôi mà như xuyên qua tôi.
Anh lại nói:
'Là lỗi của anh'.
'Anh không nên định đám cưới vào hôm nay'.
'Anh không nên lừa cô ấy'.
'Tạ Ngọc!'
'Đừng nói nữa'.
'Anh không nên do dự lúc xuống lầu'.
'Anh không nên...'
'Đừng nói nữa...'
Tôi bịt ch/ặt tai, mắt nhìn anh chìm sâu vào thế giới riêng.
Nhìn đôi môi anh mấp máy, tiếng nói nhỏ dần.
Tôi sợ.
Sợ anh thốt ra câu:
- Anh không nên cưới em.
4
Khi yêu tôi, Tạ Ngọc hiếm khi nhắc đến em gái, thậm chí không một lần.
Tôi muốn hỏi, nhưng biết anh sẽ không trả lời.
Lúc anh đi tắm, tôi lấy điện thoại anh chơi game.
Tạ Ngọc không bao giờ phòng bị tôi.
Tôi biết mật khẩu, lỡ tay mở vào ứng dụng ghi chú.
Những dòng chữ chi chít, toàn viết về em gái anh.
Ngày 17/5
Cùng Tiểu Bảo đi ngang cửa hàng đồ chơi, cô bé ngắm búp bê trong tủ kính.
Thỏ bông mới của Disney.
Mai tan làm m/ua về cùng hoa tạo bất ngờ cho em.
Ngày 20/6
Nửa đêm phát hiện Tiểu Bảo thức khuya làm việc.
Sáng mai cho thêm trái cây vào bữa sáng.
Ngày 1/7
Đổi mùa.
Cuối tuần đưa em đi m/ua quần áo mới.
Ngày 26/8
Dạo này Tiểu Bảo kinh nguyệt không đều.
Nhớ đưa em đi khám.
Ngày 15/9
Tiểu Bảo bảo hết son.
Đi công tác về nhớ dẫn em đi m/ua...
Tiểu Bảo là biệt danh gia đình anh dành cho em gái.
Cô bé được nhận về từ trại trẻ mồ côi.
Là bảo bối cả nhà nâng niu.
Tôi nhớ lúc lướt xem những dòng này, nước mắt đã rơi.
Bởi tôi cũng là đứa trẻ mồ côi.
Bố mẹ mất, không ai nhận nuôi, tôi bị ném vào trại trẻ.
Ngọn lửa th/iêu ch*t cha mẹ trở thành ám ảnh, mỗi đêm lại th/iêu đ/ốt tôi trong cơn mơ.
Có đêm gi/ật mình tỉnh giấc, tiếng thét khiến bà quản giáo gi/ật mình.
Bà cầm roj tre quật túi bụi:
'Đêm hôm kêu gì thế?'
'Muốn ch*t à!?'
Những ngày trong trại mồ côi thật tồi tệ.
Nên tôi gh/en tị với 'Tiểu Bảo' của Tạ Ngọc.
Gh/en vì cô ấy có quá nhiều yêu thương.
Càng h/ận.
H/ận khi cùng là trẻ mồ côi, cô ta lại may mắn hơn tôi.
Chắc cô ta được cưng chiều hư đốn, mới chọn đúng ngày cưới tôi đến phá đám.
Nhưng vì cô ta.
Tôi lại một lần nữa trắng tay.
5
Tạ Ngọc về rất khuya.
Ánh đèn vàng vọt từ hành lang lọt qua khe cửa, in bóng anh.
Tôi tỉnh giấc trong mơ màng, vệt nước mắt đã khô cong trên má.
Bình luận
Bình luận Facebook