「Đừng nói nữa, A Sanh, em hãy nghỉ ngơi đi, muốn ăn gì cứ nói với anh, anh sẽ m/ua cho.」
「Em muốn gặp Giang Húc.」
「A Sanh…」
Trong mắt Lục Hành Chỉ lóe lên ngọn lửa gi/ận dữ và bất lực khó kiềm chế.
Nhưng tôi rất kiên quyết: 「Làm ơn đi, anh Lục.」
Lục Hành Chỉ đứng dậy, nhìn tôi một lúc lâu.
Ánh mắt anh tối sầm, nhưng rốt cuộc vẫn không từ chối tôi.
Tôi lại thiếp đi mấy tiếng đồng hồ, Giang Húc mới chậm chạp đến nơi.
Anh ấy dẫn Từ Miên Miên theo.
Nhưng không cho cô ấy vào phòng bệ/nh.
「Lục Hành Chỉ nói em tìm anh?」
Giang Húc đứng bên giường tôi, giọng nói hiếm hoi dịu dàng.
Tôi nằm đó, bình thản nhìn anh.
Khoảnh khắc m/áu tôi sắp cạn kiệt.
Sự đắm đuối và tình yêu dành cho anh cũng theo dòng m/áu ấy tan biến hết.
Nhưng lúc này, tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm và tự tại chưa từng có.
Như tự tay ch/ặt đ/ứt sợi dây trói buộc bản thân.
「Giang Húc, chúng ta ly hôn đi.」
Anh hơi ngạc nhiên, nhưng gật đầu nhẹ nhõm: 「Em nghĩ thông suốt là tốt nhất, đáng lẽ chúng ta không nên kết hôn.」
Tôi cũng cười: 「Vậy ngày mai nhé, chúng ta đi làm thủ tục ly hôn.」
Anh bỗng rộng lượng: 「Em bị thương nặng, cứ nghỉ đi, thủ tục ly hôn anh sẽ lo.」
「Vâng, phiền anh.」
「Lạc Sanh, em muốn gì cứ nói, dù sao cũng từng là vợ chồng.」
「Không cần gì cả, đồ gì em mang đến khi kết hôn, trả lại là được.」
Vì đó là của hồi môn bố mẹ chuẩn bị cho tôi, nên tôi không muốn chúng ở lại nhà họ Giang.
「Được, anh sẽ đưa thêm em năm triệu…」
「Không cần đâu, bố để lại cho em nhà cửa và tài sản.」
「Thôi tùy em.」
Giang Húc đột nhiên bực bội, lại nhìn tôi mấy lần: 「Lạc Sanh, chuyện của bố em không hoàn toàn tại anh, chính ông ấy không chịu phẫu thuật.」
Tôi đương nhiên biết, bố đã nói với tôi rồi.
「Ừ.」
「Anh cũng không muốn thành ra thế này, nếu lúc đó em không tính toán Miên Miên, dùng hết cách để cưới anh, anh đã không gh/ét em đến vậy.」
「Xin lỗi, sau này em sẽ không làm phiền anh nữa.」
「Em nghỉ ngơi đi, hôm khác anh lại đến thăm.」
Giang Húc quay người rời phòng bệ/nh.
Tôi từ từ nhắm mắt, thật tốt, như thoát khỏi cái kén kín mít.
Nỗi đ/au ngột ngạt ấy, sau này sẽ không còn cảm nhận nữa.
6
Lục Hành Chỉ xem hết bệ/nh án và báo cáo kiểm tra của tôi.
Anh không cho tôi phản đối, nhất quyết đưa tôi đến Bắc Kinh chữa trị.
Tôi suy nghĩ rất lâu, chỉ đưa ra một yêu cầu.
「Có thể đừng nói chuyện em bệ/nh cho ai biết được không?」
「Dù sao, nếu sau này thật sự cần phẫu thuật c/ắt bỏ, em không muốn người ta biết mình là người phụ nữ không trọn vẹn.」
Lục Hành Chỉ run tay ôm nhẹ tôi: 「Được, không nói ra, sẽ không để ai biết.」
Sau khi nhận giấy ly hôn, Lục Hành Chỉ đưa tôi đến Bắc Kinh.
Hôm chúng tôi khởi hành, nghe nói Giang Húc sắp đính hôn với Từ Miên Miên.
Nhà họ Giang dù không thích cô con dâu sa sút này, nhưng càng gh/ét Từ Miên Miên xuất thân thấp kém, nên ra sức phản đối.
Tôi chẳng hứng thú gì với chuyện của họ.
Lên máy bay, tôi tắt điện thoại, bẻ g/ãy sim.
Wechat cũ cũng không dùng nữa, tất cả mọi thứ ở nơi này đều bị tôi vứt bỏ hoàn toàn.
Đến Bắc Kinh, tôi nhanh chóng nhập viện điều trị.
Có lẽ vì tâm trạng không còn u uất nặng nề như trước.
Tình trạng bệ/nh của tôi dần ổn định.
Lục Hành Chỉ luôn ở bên tôi, anh rất bận, công ty mới thành lập trăm công nghìn việc đều phải lo.
Nhưng mỗi tuần anh dành ít nhất ba ngày ở bệ/nh viện với tôi.
Tôi không còn là đứa trẻ ngây thơ ngày xưa, tôi cảm nhận được tình cảm khác thường của Lục Hành Chỉ dành cho mình.
Những chi tiết nhỏ bị tôi bỏ qua trước đây, giờ đều lần lượt hiện rõ.
Đêm trước khi tôi kết hôn với Giang Húc, tại sao Lục Hành Chỉ lại say khướt.
Sau khi tôi cưới Giang Húc, Lục Hành Chỉ ra nước ngoài, ba năm này anh hiếm khi về.
Ngay cả dịp Tết, Lục Hành Chỉ cũng không về nhà.
Khi tôi đến thăm bác Lục, cô Lục, hai người lớn nắm tay tôi thở dài ngập ngừng.
Bố tôi bệ/nh nặng, đêm tôi gặp nạn, tại sao Lục Hành Chỉ lại xuất hiện kịp thời như vậy.
Hồi nhỏ tôi thích quấn quýt Giang Húc, vì chúng tôi cùng tuổi, Giang Húc lại hay vui đùa.
Nhưng Lục Hành Chỉ từ nhỏ đã tỏ ra chín chắn đứng đắn, hoàn toàn là con nhà người ta.
Bố mẹ thường dùng anh để dạy dỗ tôi, vì thế tôi không thích anh, dần dần xa cách.
Về sau, tôi lớn lên, tự nhiên thích Giang Húc.
Nhưng Giang Húc chỉ thích Từ Miên Miên yếu đuối mềm mỏng.
Lúc đó tôi không biết đã khóc thầm bao nhiêu lần.
Có lần tôi vừa khóc vừa viết tên Giang Húc dưới đất, lại bị Lục Hành Chỉ bắt gặp.
Tôi sợ hãi, lúc đó mặt anh lạnh lùng, rất khó coi.
Tôi sợ anh mách bố mẹ, nắm tay anh năn nỉ không ngừng.
Tất nhiên anh không nói với bố mẹ tôi, thậm chí còn m/ua một cây kem dỗ dành tôi.
Anh ngồi cùng tôi ăn kem, nghe tôi lảm nhảm kể mình thích Giang Húc đến nhường nào.
Tối hôm đó, hình như anh chẳng nói gì.
Cuối cùng khi đưa tôi về, chỉ lạnh nhạt dặn một câu:
「Bây giờ em quan trọng nhất là thi đại học, đừng để tâm vào chuyện không đáng.」
Tôi gật đầu lia lịa, trong lòng không cho là đúng.
Người nhạt nhẽo như Lục Hành Chỉ sao hiểu được cảm giác thích một người.
Giờ tôi mới hậu tri hậu giác hiểu ra.
Lục Hành Chỉ nào phải không hiểu, người thật sự không hiểu chính là tôi.
7
Tháng thứ hai ở Bắc Kinh, tôi đột nhiên nhận được điện thoại từ người bạn cũ.
Chính x/á/c là bạn chung của Giang Húc và tôi.
「A Sanh, giờ em ở đâu thế?」
「Ở ngoại tỉnh, có việc gì không?」
「À, cái này, em có thể về thăm Giang Húc, hoặc gọi điện cho anh ấy không?」
Bình luận
Bình luận Facebook