Trong phòng khách, Từ Mẫn siết ch/ặt nắm đ/ấm trong phẫn nộ, chiếc điện thoại vỡ tan dưới sàn. Màn hình vẫn sáng lên bức ảnh Khương Minh Dương đưa Lâm Song về nhà - khung cảnh cha hiền con thảo ấm áp như muốn trào khỏi khung hình.
Từ Mẫn nhìn gương mặt quen thuộc đó mà sống dậy mối h/ận xưa. Bà c/ăm gh/ét bản thân đã giăng bẫy đủ đường mà vẫn không phải người thắng cuộc sau cùng. Bà c/ăm gh/ét những thứ giành gi/ật được lại có nguy cơ bị cư/ớp mất trong chớp mắt.
"Ta đã gi*t được đôi mẹ con nhà ấy, thì cũng gi*t được ngươi!" Từ Mẫn nghiến răng: "Chỉ cần ngươi biến mất, Khương Minh Dương sẽ quên lũ rác rưởi đã ch*t ch/áy kia, ngoan ngoãn trở về nhà!"
...
Lâm Song nhặt chiếc điện thoại rơi trên sàn, lau vệt m/áu trên tay, kết nối mạng và nhắn cho Khương Vy Vy: [Sang phòng bên].
Cánh cửa mở ra. Khương Vy Vy vừa bước vào đã trượt chân ngã vật xuống. Cảm giác ấm ướt dính nhờn trên lòng bàn tay khiến cô gi/ật mình tỉnh táo.
"Mẹ ơi..."
Im lặng đáp lại.
Đèn bật sáng phụt một cái, cả căn phòng hiện nguyên hình dưới ánh sáng trắng toát. Khương Vy Vy trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng k/inh h/oàng trước mặt, tiếng thét nghẹn trong cổ họng, gương mặt đóng băng trong nỗi kh/iếp s/ợ tột cùng.
Lâm Song thong thả bước ra từ sau rèm cửa: "Rốt cuộc em đã tới..."
Khương Vy Vy gi/ật mình quay người định chạy, tóc bị Lâm Song túm ch/ặt gi/ật ngược, cả người đ/ập ầm xuống sàn nhà.
Bình luận
Bình luận Facebook