(20)Ngoại 1
Sau đến với ban vẫn quen. Cả hai chúng thích ứng với danh phận mới, ngược lại trở nên khách sáo hơn trước. Ví dụ, vô chạm vào mặt đỏ cả buổi lí xin lỗi.
Ban ngại ngùng lắm.
Nhưng càng nghĩ càng thấy không ổn.
Tôi yên đương chứ đâu đ/á/nh đàn bầu!
Một hôm mệt ngủ gục trên bàn tài liệu, đôi bàn thon dài gân guốc, bỗng dưng như m/a đưa lối đưa chạm nhẹ.
Lúc dè dặt, thấy không thản nhiên xoa xoa lòng bàn anh.
Đột nhiên, bàn nghịch ngợm nắm làm gì thế?'
Giọng ngái ngủ, mắt mơ màng, mái tóc dài xuống trông dàng khác thường.
Tôi mê vẻ đáng yêu ấy, lại cọ vào lòng bàn anh, bịa chuyện: 'Người bảo làm sẽ cảm giác tim đ/ập nhanh.'
Quý nghiêm túc suy nghĩ đáp: 'Nhưng không thấy...'
Đúng là gỗ đ/á không lay!
Tôi chủ động má anh: 'Thế bây giờ chưa?'
Mặt từ hồng ra làm gì.
Nhìn xem, là ngốc!
Đang định trêu thêm bất đáp: 'Vẫn chưa.'
Không thể nào! Anh đỏ mặt bảo không có!
Định trần đột nhiên nhắm mắt tai: 'Bây giờ rồi.'
Ôi, cuối cùng khá nhỉ.
Tôi che mặt giấu nỗi ngại ngùng: 'Anh đi!'
Quý cười: 'Lại hả?'
Thấy mãi không dỗ, liếc phát mải mê gõ máy tính.
Bắt gặp mắt tò nhếch lên.
Tôi hậm hực: 'Anh chẳng thèm dỗ em, chắc trong tim không chỗ cho nữa rồi!'
Ngay lập tức, tin nhắn lên.
Mở file án gửi, chú cún con dễ thương ra trước mắt.
Anh dùng chương trình vẽ tặng chú cún.
Tôi ngước mắt ấm đổ dồn về phía mình.
Anh nhún vai cười: 'Người yêu gi/ận, vẽ chú cún dỗ dành thôi.'
'Em hiệu không?'
Đúng là... con đi!
Miệng lẩm bẩm phàn nàn cứ giãn ra.
Bởi trên bàn mở sẵn tập thơ Chim Tagore.
Trang sách ghi vần thơ:
Chú cún lắng vũ trụ âm chiếm đoạt vị trí nó.
Quý trán 'Cún con đừng lo, vị trí là đ/ộc nhất vô nhị.'
(21)Ngoại 2
Càng lâu, càng thích trêu chọc anh.
Mỗi nhắc đến cũ, lại bẻ sự do dự ngày ấy anh.
Quý biết mình lỗi nên chỉ im nghe m/ắng.
Nhưng vẫn không vì sao đổi dù hỏi mấy không nói.
Mãi đến trò với Tiểu Vi, vỡ lẽ.
Hóa ra trước đây mỗi lạ tỏ tình, lẳng bỏ đi khiến đối sợ hãi.
Anh không tâm đến những đường đột ấy, lại đ/au lòng thấy Tiểu xông ra che chắn, tai khỏi những dị nghị.
Vì thế, sợ chịu đựng như vậy.
Nhưng sự lần trước, phát xử khác biệt.
Tôi thẳng thắn đem mọi ra sáng, biến những lầm động lực.
Tiểu ngưỡng m/ộ 'Chị ơi, đó đẹp như tiên vậy!'
Tôi xoa cô bé: 'Lần gì, cứ lo!'
(22)Ngoại 3
Không lâu sau, gái trở về.
Trong bữa cơm, mắt cứ liếc qua đầy khó hiểu.
Đột nhiên buông câu: 'Lão dạo yêu đấy.'
Tôi nghẹn họng, lúng 'Sao biết?'
Chị đưa điện thoại cho nhóm chat: 'Cậu ngày nào khoe cảm trong nhóm, mời đi đâu chối, bảo nhà với yêu.'
Tôi ngồi như trên đống gượng gạo: 'Vậy là tốt nhỉ.'
Chị gái cười lạnh: 'Tốt cơ à? Nhờ giới thiệu đấy!'
Tôi sững quỳ xuống xin lỗi rối rít.
Chị đẩy ra, chỉ ra phía sau: 'Quý tới kìa.'
Tưởng đùa, tiếp tục nịu: 'Mười không bằng
Giọng nói quen thuộc vang lưng: 'Vậy sao?'
Ch*t thật!
Tôi quay cứng đờ, thấy mắt nửa nửa gi/ận.
Không khí ngột ngạt như hiệu ngày thế.
Chị gái vội vàng đuổi khéo: 'Mau dẫn bé về đi, đừng làm làm chính quang minh.'
Tôi tò 'Chị gì thế?'
Theo mắt chị, đàn ông mặc vest dựa xe đợi giờ, mắt lạnh lùng đầy uy nghiêm.
Quý kéo đi, giọng đầy lực: thân mình trước đi.'
Khi chỉ hai vội hỏi thuyết gái.
Quý không đáp, thở dài: 'Hóa ra không quan trọng với em.'
Đúng là nhỏ mọn!
Biết mình lỗi, má anh: 'Đền bù được chưa?'
Ánh mắt như nói 'Chỉ thôi sao?'
Tôi nhắm đứng mũi chịu sào anh.
Quý gi/ật mình, ôm ch/ặt đắm.
Thở hổ/n h/ển buông tai: 'Như đủ.'
Tôi cười thùng mặt vào ng/ực anh.
Nắng ấm trùm lấy đôi ta, rọi sáng cả tương lai phía trước.
(23)Ngoại cuối
Từng viên kẹo ngọt
Bình luận
Bình luận Facebook