Anh ấy mặc chiếc áo khoác dài đen, cầm chiếc ô đen đứng dưới ánh đèn đường. Ánh đèn kéo dài bóng hình cao g/ầy của anh, vầng sáng mờ ảo bao phủ lên người. Tôi cảm giác như có lớp sương phủ lên đôi mắt mình.
Trong làn sương ẩm mỏng manh, anh bước về phía tôi ngược sáng, khí chất tựa như nam chính trong tiểu thuyết. Từng bước chân kiên định tiến đến trước mặt tôi.
Trời ơi, đây chính là 'tuyệt thế mỹ nam' sao? Chiếc ô che khuất nửa gương mặt, nhưng tôi đã vẽ nên hình ảnh chàng trai tuấn tú trong tâm trí.
'Còn đứng ngẩn ngơ làm gì?' Giọng nói bất ngờ vang lên. Sao giống Thẩm Dịch thế?
Chiếc ô từ từ nâng lên, lộ ra gương mặt điển trai - đúng là Thẩm Dịch! Trước khi kịp định thần, tôi đã bị anh kéo tay lôi vào chung ô: 'Anh đưa em về ký túc xá.'
Sao lại có chút hơi hướng 'bá đạo tổng tài' thế này?
7
Dưới chiếc ô chung, tôi bước đi bên cạnh Thẩm Dịch trong cảm giác hư ảo. 'Sao...sao anh biết em ở đây?' Tôi phá vỡ sự im lặng.
'Tình cờ thôi.'
Cơn gió lạnh khiến tôi ôm ch/ặt ng/ực. Đúng lúc ấy, Thẩm Dịch cởi áo khoác choàng lên người tôi!
Hơi ấm từ chiếc áo pha lẫn hương gỗ dịu nhẹ xộc vào mũi. 'Không cần đâu ạ...' Tôi định trả lại áo thì bị anh ngăn lại.
'Nghe lời, để cảm thì sao?'
Tim tôi đ/ập lo/ạn nhịp. Nhưng ngay sau đó: 'Lỡ ốm không nhảy được sẽ ảnh hưởng tiến độ lễ hội.'
Hóa ra chỉ là lo cho công việc. Tôi chua xót đáp: 'Em sẽ giữ gìn, không làm trì hoãn biểu diễn.'
Đến cổng ký túc xá, tôi vẫy tay: 'Nhớ đến xem em biểu diễn nhé!'
'Ừ.'
Bóng anh khuất dần. Tôi chợt nhận ra một bên vai anh đã ướt sũng mưa.
8
Buổi khai mạc diễn ra suôn sẻ. Đội hình tôi dẫn đầu tỏa sáng với điệu nhảy sôi động. Ánh mắt tôi lướt qua khán đài - Thẩm Dịch vắng mặt.
Đang thất vọng thì cậu học đệ Trương Phàm đến xin liên lạc. Cậu ta ngập ngừng: 'Học tỷ... làm đôi bạn chung sức với em nhé?'
Tôi suýt chối từ thì điện thoại rung lên. Tin nhắn của bạn cùng phòng kèm tấm hình: Thẩm Dịch đứng sát bên một cô gái mờ ảo.
Tim tôi thắt lại. Có lẽ tôi đã thực sự yêu Thẩm Dịch rồi.
9
Bóng dáng quen thuộc xuất hiện. Thẩm Dịch vẫy tay tiến về phía tôi. Tôi quay sang Trương Phàm: 'Chúng ta đi chơi trò đôi bạn đi.'
Thẩm Dịch đưa ly nước: 'Bổ sung năng lượng đi.'
Tôi lạnh lùng từ chối. Trương Phàm hào hứng giới thiệu: 'Em đang theo đuổi học tỷ!'
Nụ cười của Thẩm Dịch đóng băng. Không khí chợt ngột ngạt. Tôi né tránh cái nắm tay của Trương Phàm, liếc nhìn Thẩm Dịch - gương mặt anh lại vô h/ồn như tượng đ/á.
Bình luận
Bình luận Facebook