“Cô! Cô cố ý đúng không?!”
Tống chống lên bàn, đôi đỏ ngầu nhìn tôi.
“Sao có thể nói cố ý được? Tôi chẳng làm gì cả. Tất cả đều do chuốc thôi.”
Tôi thở nhún vai tỏ vẻ bất lực.
“Cô đúng là... Sao trải một vẫn không biết con? Cô cho mặc đủ nuôi b/éo tốt xong? Tính cách từ nhỏ, thói quen hoạt, tí đều uốn nắn. Chỉ có thơ đơn giản, tưởng làm được.
“Kết cục hôm nay làm chịu, đừng trách cả. Ở trong cho ngoan ngoãn, đừng ra làm trò cười nữa.”
Tôi mỉm cười dậy rời đi.
Tống biết mình đối mặt gì, vội vứt thể diện van nài:
“Thi Kỳ! Trần Thi không thể đi thế này! Tôi biết trước đây có với cô, chúng bạn thân bao mà?! Cô giúp lần cuối đi!”
Tôi nghiêng người, lạnh lùng xuyên không gian.
Cô tưởng mềm lòng. Nụ cười hé môi tắt lịm khi nghe rõ lời tôi:
“Bạn bè? Hoa, dám nhắc hai chữ này? Lương tâm không cắn rứt sao?
“Khi năng lực hệ thống, có tình Khi kéo vào dòng xe cộ, có chút do dự nào? Tôi giúp cô, vậy giúp gì cho tôi? Cô vô tình, đòi có nghĩa?”
Tôi phủi nhẹ lớp bụi không tồn áo.
“Tống Hoa, nhẫn nhục bao lâu chính để xem hôm nay. Cô tưởng sẽ c/ứu cô? Đừng mơ.”
Nở nụ cười cuối cùng, mặc khuôn mặt biến sắc của ta, quay lưng rời đi.
Từ nay, những oan nghiệt tiền chẳng liên quan gì nữa.
15
Dù hành động của chồng ảnh hưởng kỳ thi trung học của Dương Dương, sớm có giấy bảo vào trường chuyên, tiếp tục bước đi vững vàng đường riêng.
Còn người chồng ấy, tất nhiên phải trả giá.
Hai người cùng vào tù, để lại đứa gái Lý Thụy với nội.
Hai ắt sẽ khổ cực, phải việc của tôi.
An lòng nhìn Dương Dương thành, ngày tiến xa đường mình chọn, điều nên làm.
Tôi nằm dài bãi nhìn hai bóng người thân yêu - Dương Dương chồng - đang chạy về phía mình, nở nụ cười phúc.
Dù hơi muộn màng.
Nhưng cuối cùng mọi thứ trở về vị trí đáng có.
Bình luận
Bình luận Facebook