Lễ hội nghệ thuật học đường, tôi không nhận ra 'cực phẩm học đường' cải trang nữ trang nên đã ôm chầm hôn hít gọi chị.
Hôm sau, bảng tỏ tình xuất hiện bài đăng truy tìm: 【Ai là người in cả chục vết son lên mặt đại ca của tôi?】
【Cậu ấy đỏ mặt tía tai cả đêm!】
1
Tỉnh dậy sau cơn say, tôi nằm dài trên giường lướt điện thoại với khuôn mặt sưng húp thì bất ngờ thấy bài đăng hot:
【Tìm ki/ếm cô gái 'cuồ/ng dã' ở khu triển lãm anime tòa Tín Công hôm qua.】
Tôi 'bụp' một cái nhấn vào xem ngay.
Chủ thớt: 【Mọi người ơi ai hiểu không, kết thúc triển lãm thấy đại ca bị người ta sàm sỡ.】
Kèm theo một bức ảnh chụp nửa gương mặt đầy vết son hồng. Căn cứ màu sắc và hình dạng, đích thị là một thủ phạm duy nhất.
Bình luận đã n/ổ như ngô rang:
【Hahahaha, nữ đạo chích nào đây?】
【Buổi sáng đã có dưa ăn, chị em này thật không biết kiêng nể gì!】
【Hỏi nhẹ đại ca của cậu giờ tâm trạng thế nào?】
Chủ thớt hồi đáp: 【Cậu ấy về không ăn không nói, lúc mình ngẩng đầu lên trong lúc chờ hồi sinh game thì... trời ơi, mặt đỏ lừ cả tai!】
Linh tính mách bảo điều gì đó chẳng lành, tôi bình luận: 【Cho hỏi nhanh, đại ca hôm qua có cosplay nhân vật tóc trắng dài không?】
Đừng là vậy, làm ơn đừng!
Chủ thớt nhanh như chớp: 【Đúng rồi, sao cậu biết? Tôi đâu đăng ảnh full!】
Tôi c/âm nín.
Chủ thớt ráo riết: 【Cậu là nhân chứng?】
【Nói đi chứ!】
【Tôi phải bắt được ả đàn bà này cho đại ca thỏa gi/ận!】
Tôi: 【...】
Cậu đừng nóng, để tôi nghĩ cách xử lý đã.
2
Trước tiên, tôi không phải bi/ến th/ái.
Thứ hai, vị đại ca kia đã không phản kháng.
Cuối cùng, xin hỏi Taobao có b/án cỗ máy thời gian không?
Hôm qua s/ay rư/ợu, tôi gặp một mỹ nhân tóc trắng dài thướt tha, đứng hình nhìn chằm chằm, nước miếng chảy dài.
Chỉ nhớ ánh mắt lạnh lùng dưới nốt ruồi ngọc lệ khiến n/ão tôi như bốc hơi.
Tôi cười ngố nghếch áp sát: 'Chị ơi chị thơm quá, cho em hôn được không?'
Sau đó? Tôi quên sạch rồi.
Vật lộn nội tâm, tôi t/át mình một cái: 'S/ay rư/ợu gây sự, d/âm đãng vô liêm sỉ, cái t/át này tặng ông trời!'
Bình tĩnh lại, tôi reply: 【Chuyện này do bạn tôi làm, cho xin WeChat đại ca để bạn ấy xin lỗi.】
Chủ thớt: 【Xin WeChat? Mưu mô của cậu to đến mức chó nhà bà cô ba tôi còn nghe thấy!】
Sau đó, hắn ghim bình luận:
【Cô gái kia, nếu còn lương tâm, 6h tối đến sảnh Tín Công để nhận tội, trời đất chứng giám!】
Dân tình phấn khích:
【6h tối hả? Đi xem cho vui!】
【+1】
...
Bạn cùng phòng vỗ giường tôi cười hô hố: 'Dư Mi, tối nay đi Tín Công xem kịch không? Có cô gái dã man in cả chục nụ hôn lên mặt người ta, giờ người nhà đòi bắt đi xin lỗi kìa, hahaha.'
Tôi: 【...】
Bạn: 'Sao cậu không cười?'
Tôi nắm tay bạn, đầy tình cảm: 'Giả sử... nếu cậu là người nhà của cô gái đó, cậu có chịu cùng cô ấy lên đoạn đầu đài không?'
Cô ấy vẫn cười: 'Đừng đùa.'
Nhìn thấy tôi mặc vest đen chỉnh tề, mặt lạnh như tiền, cô ấy nuốt nước bọt: 'Cậu là kẻ gây chuyện đó thật ư? Trời, nghĩ lại thì đúng là phong cách của cậu.'
Tôi rưng rưng: 'Bạn hiền ơi, người ta nói ánh sáng là hạt, cậu biết giờ tôi nghĩ ánh sáng là gì không?'
'Là gì?'
'Là sống sót qua ngày đã là kỳ tích rồi.'
Bạn cùng phòng thấy tôi thảm thiết, đành gật đầu: 'Thôi được, tôi đi với cậu.'
Tôi: 'Đứng sát bên, khoác tay tôi, không được rời nửa bước, làm ơn.'
Cô ấy: 'Cái này tính phí đấy.'
Tôi: 'Bao trà sữa 3 ngày, đổi lấy việc cùng tôi mất mặt.'
Bốn bạn cùng phòng khác đồng loạt giơ tay: 'Vậy tụi tôi cũng đi tiếp sức, sáu khuôn mặt chia đều nỗi nhục.'
Ôi trời.
Năm đứa bạn tôi mặc vest đủ màu sắc, mặt lạnh như tiền xếp thành đội hình kẹp tôi ở giữa. Trông như hội phù thủy lập đội, cực ngầu.
Cả ký túc xá choáng váng.
Ai đó hỏi: 'Sao đứa ở giữa không mặc màu?'
Tôi ngước 45 độ: 'Đang hóa đen, đừng làm phiền.'
Sáu giờ tối, lên pháp trường.
Ôi đông quá!
Đám đông vây quanh tòa Tín Công đang xôn xao vì điều gì đó, ngay cả đội hình cầu vồng của chúng tôi xuất hiện cũng không ai để ý.
Tôi nhón chân nhìn, chấn động.
Giữa vòng vây là sáu chàng trai, năm đứa mặc vest đen đeo kính râm dữ tợn, kẻ đeo sú/ng đồ chơi. Tên ở giữa mặc đồ thường, đeo khẩu trang cố lẩn trốn nhưng bị kéo ra sân khấu.
Bạn áo tím thì thào: 'Hình như họ là hội người nhà nạn nhân, ôi không địch nổi!'
Bạn áo xanh rên rỉ: 'Đánh Dư Mi thì đừng đ/á/nh tụi tôi nha.'
Bạn áo đỏ vỗ lưng tôi: 'Bình tĩnh, thành tâm xin lỗi là được. Đòi bồi thường thì trả, nếu họ đ/á/nh thì tụi tôi cõng cậu chạy.'
Tôi lau mồ hôi: 'May là không ai đi giày cao gót.'
Giữa đám đông, tên đầu đinh đeo kính râm hùng hổ: 'Đại ca Nguy Lương của chúng tôi, top 1 bảng xếp hạng đại ca khoa CNTT, thân phận địa vị thế nào ai cũng rõ. Bị kẻ vô danh sàm sỡ, anh ấy nhịn được nhưng huynh đệ chúng tôi không nhịn nổi!'
Tên ở giữa kéo thấp mũ, lẩm bẩm: 'Có lũ huynh đệ trẩu tre này đúng là kiếp nạn.'
Tên đầu đinh quát: 'Dám làm thì dám chịu! Ra đây!'
Bạn áo xanh phản pháo: 'Em út Dư Mi của tôi, hoa khôi khoa Phát thanh! Có nhan sắc... đặc biệt, có thành tích... đặc biệt, sao không xứng đại ca? Cô ấy dám yêu là dũng cảm lắm rồi, đại ca chưa nói gì mà cậu hùng hổ cái gì?'
Bình luận
Bình luận Facebook