Tôi vỗ nhẹ vai anh, đưa bó hoa cưới đến trước mặt. Đôi mắt anh bỗng sáng rực: "Chị."
Hai từ đó khiến tim tôi đ/ập lo/ạn nhịp.
"Đi thôi."
Tôi ra hiệu cho anh, cùng bước ra ngoài.
"Chị ơi, hôm nay sao chị mặc áo dài?
Chị đến đây gặp em à? Sao nhiều mồ hôi thế?
Chênh nhau sáu tuổi thì sao? Vậy chị đã thực sự nghĩ đến tương lai của chúng ta?
Em thực sự đã ôn thi tốt, hai ngày nay em đâu dám nghĩ đến chị?
Sau này sinh con trai hay con gái nhỉ?
Em đã giấu một bài thơ tình trong bài luận, viết lời yêu chị.
Chị ơi..."
【Ngoại truyện - Góc nhìn Chu Bá Ngôn】
1
Bố tôi đùng một cái nảy ý định bắt tôi lập học bổng tại trường khiếm thính.
Hôm đó, dù mặc vest chỉnh tề nhưng tâm trí chỉ nghĩ đến chuyện tối nay đi nhậu chỗ nào.
Cho đến khi thấy Lâm Nghe trong tà váy trắng chạy đến, ngoan ngoãn đứng cạnh hiệu trưởng, tôi mới tập trung.
Suốt buổi, lũ trẻ thi thoảng lại chạy đến nắm tay cô, làm những động tác thủ ngữ.
Thiên thần cũng chỉ đến thế là cùng.
Cả đêm nhậu hôm đó, tôi cứ thẫn thờ.
Ba tháng sau, không thể chịu nổi nữa.
Bạn bè chê cười thì mặc, tao đây thích một cô gái c/âm đi/ếc rồi.
Khi tuyên bố theo đuổi cô trước mặt, cô ôm ch/ặt sách trong tay, các đ/ốt ngón tay trắng bệch.
Theo đuổi sáu tháng trời, chưa từng kiên nhẫn với ai đến thế.
Ngày yêu nhau, tôi dẫn cô gặp hội bạn. Dù đã dặn trước, chúng vẫn buông lời vô duyên.
Trên đường về, Lâm Nghe lặng lẽ xóa đi viết lại trên điện thoại, rồi đưa tôi xem: "Sau này có thể không đến dự tiệc của anh nữa không?"
Lẽ ra lúc đó tôi đã phải hiểu: quá trình theo đuổi cô của tôi giống như thợ săn.
Khiến bạn bè tôi nhìn cô bằng ánh mắt xem thường, như xem một thú cưng lạ.
Lâm Nghe nh.ạy cả.m thế, chắc hẳn đã nhận ra điều gì đó.
Hạt mầm thất vọng, có lẽ đã được gieo từ ngày ấy.
2
Ba năm sau đó, chúng tôi chia tay hết lần này đến lần khác chỉ vì hai nguyên do.
Một là cô không chịu nhận quà của tôi.
Món quà nào cô cũng bảo quá đắt, từ chối.
Nhưng tôi chỉ muốn tốt với cô thôi.
M/ua quà cho bạn gái mà khó thế đời nào.
Không biết rằng, một đôi giày của tôi đã bằng cả năm lương cô, cô không dám nhận vì sợ không đền đáp nổi.
Hai là chuyện thân mật.
Ôm ấp thì được, nhưng nhất quyết không cho tiến xa hơn.
Mãi sau này từ Từ Niệm mới biết, cô bị tổn thương tâm lý nặng nên mới ám ảnh tiếp xúc thể x/á/c.
Hôm đó, Từ Niệm chỉ thẳng mặt m/ắng: Tưởng anh có thể cho Lâm Nghe cảm giác an toàn để chữa lành, hóa ra bệ/nh của cô ấy, anh cũng góp phần.
Đúng vậy, ba năm bên nhau, tôi còn chẳng cho nổi cô ấy cảm giác an toàn.
Mỗi lần cãi nhau, cậy cô không nói được, tôi buông lời cay đ/ộc. Cô dùng thủ ngữ, tôi chê ngớ ngẩn. Cô cúi đầu gõ điện thoại, tôi chê chậm chạp.
Dù vậy, tôi vẫn kiêu ngạo nghĩ chúng tôi yêu nhau, chỉ cần thích ứng.
Không biết rằng, cô ấy đã sớm tan nát khắp người.
3
Lần cô ra đi, không phải không có dấu hiệu báo trước.
Khi cùng Tưởng Nghị hút th/uốc ngoài hành lang, hắn bỗng hỏi: "Lần này nghiêm túc đấy à?"
Thực ra là thế.
Nhưng lời vừa thốt ra đã biến chất.
Khi phát hiện cô có thể đã nghe thấy lời lẽ tệ hại của tôi, tim như bị bàn tay vô hình bóp nghẹt.
Định đuổi theo, lại bị Hà Vãn Tình níu tay.
Cô ta về nước với cái bụng mang th/ai của bạn trai cũ, tôi đều biết cả.
Tôi chỉ... chỉ muốn Lâm Nghe như xưa, đến dỗ dành tôi.
Nhưng không ngờ, cô ấy cũng sẽ rời đi.
Chẳng ai mãi đứng yên một chỗ.
Nhận tin nhắn chia tay, tôi lao vào mưa tìm cô suốt đêm. Xe phóng vùn vụt trong mưa, vô số kịch bản x/ấu nhất lướt qua đầu.
Gần sáng, nhận được tin nhắn từ số lạ: một địa chỉ.
——Biệt thự nhà họ Tạ.
Chưa kịp đợi thư ký tra số, tôi đã vội chạy đến.
Cô ấy bình an, thật may mắn.
Nhưng...
Thôi, một đứa vị thành niên thôi mà.
4
Năm đó, lần đầu tiên tôi không nhận được lời chúc sinh nhật từ cô.
Quà cô tặng luôn là tâm huyết nhất.
Món tráng miệng tôi buột miệng khen, cô dành hàng giờ học làm.
Họa tiết thêu tôi liếc qua, cô tỉ mẩn phục chế lên cà vạt.
...
Chỉ là, tôi luôn quên mất cô yêu tôi đến nhường nào.
Hai tháng ròng rã theo chân cô ở trường, cô chẳng thèm nở nụ cười.
Cô có thể ngồi xổm cười đùa với trẻ con, nhưng nhất quyết không nể mặt tôi.
Tưởng Nghị nghe xong gọi điện hỏi: "Vùi đầu rồi à?"
Vùi đầu thật rồi.
Nhưng người ta không cần tôi nữa.
5
Vốn định không gây sự với họ Tạ, nhưng hắn tự tìm đến.
"Đấu một trận đi. Thua thì đừng quấy rầy cô ấy nữa."
Hắn ném điện thoại qua, khí thế còn hơn cả người bình thường.
Vốn nghe nói hắn bị c/âm do sang chấn, không muốn so đo. Nhưng khi thấy màn hình điện thoại hắn là hình Lâm Nghe, tôi đi/ên tiết.
Đấu! Sao không đấu?
Vợ mình còn chưa dỗ xong, lại có kẻ đến tranh?
Trận mưa hôm đó, tôi thực sự mất kiểm soát.
Xe nghiêng ngả, đầu óc trống rỗng, chỉ tiếc chưa kịp gặp lại Lâm Nghe.
Vừa nghĩ vậy, đã thấy bóng cô chạy đến.
Tưởng trời cao nghe thấu lời cầu khẩn.
Ai ngờ lần này, cô chạy đến bên người khác.
Ngửa mặt lên trời, tôi cười gằn trong mưa.
Hừ, Chu Bá Ngôn à, mất vợ rồi.
6
Nhập viện rồi, cô chẳng thèm liếc mắt.
Thậm chí không biết phòng tôi đối diện phòng họ Tạ.
Đến khi không chịu nổi, mang quà sinh nhật chuẩn bị lâu nay đến tìm, lại thấy hai người thân mật.
Tim như bị nghìn con kiến cắn.
Lâm Nghe đỏ mặt chạy ra, tôi mới nhận ra đã lâu không thấy cô như thế.
Vụng về ra hiệu bằng tay, cô chẳng thèm xem, còn trả lại quà.
Món quà trong biệt thự, mỗi phòng đều là tâm tư tôi chuộc lỗi.
Từng quán ăn nhỏ cô nhắc, từng hiệu sách... tôi đều đi bù đắp.
Nhưng cô chẳng thèm ngó.
Đúng rồi, quà hết hạn thì còn ý nghĩa gì?
7
Bảy năm sau.
Đi công tác ở Tinh Châu, ngẩng đầu thấy Lâm Nghe váy trắng đang dỗ dành bé gái.
Cô ở ngay trước mặt, thoáng chốc tưởng mình mơ.
Hồi đó, Tạ Th/iêu thi đậu đại học Tinh Châu, cô cũng chuyển đến, làm hiệu trưởng trường khiếm thính.
Trên máy bay, tôi vẽ đủ cảnh tái ngộ: kịch tính, ngượng ngùng.
Không ngờ lại ấm áp thế, ấm đến nghẹt thở.
Tạ Th/iêu từ xa đi tới, bế bé gái lên: "Nhu Nhu, đừng làm phiền mẹ, mẹ mệt rồi. Mẹ không nhớ bố à?"
Lâm Nghe cười, y như ngày đầu gặp gỡ.
Chỉ là, tôi đã mất tư cách đứng bên cô rồi.
Mím môi, tôi ép mình quay đi.
Lâm Nghe ơi, Hải Thị lại mưa rồi.
Chương 8
Chương 24
Chương 10
Chương 10
Chương 17
Chương 10
Chương 7
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook