Sư mà càng thêm uất ức: "Sau khi bỏ ta, con phế vật mất hết pháp lực ta, đợi suốt hai ngàn năm ở Sơn."
Huyền nghe vậy ngạc ngoảnh nhìn rồi lắc lẩm bẩm câu giống Vương: "Sao vậy?"
Sư "Đúng vậy, chứ?"
Nhị Đệ hỏi ta: "Sư và bối đang vậy? lại, điệu chuyện với bối lại nặc mùi thế? Chẳng lại động tư, muốn đổi nghề xanh sao?"
Ta: "..."
Thật sự trà, nhưng hiểu nghe lóe lên ý nghĩ đi/ên Người năm xưa lúc ngàn tuổi, rất chính Ly. Nhưng lúc tán vạn năm rồi. Kể từ khi tịch diệt, tu chân giới ai bóng dáng nàng, cũng chẳng tin gì. Thật sự ch*t. thống cũng bất tử ba vạn tuổi, chứ phải năm vạn.
"Sư Tôn!"
Tiếng gọi cuống quýt Nhị Đệ kéo về thực tại. Ngước nhìn Dương Diện Kính, trong đột nhiên tay với thi triển thuật "Sưu H/ồn" tu chân Không trách Nhị Đệ sốt ruột. giờ pháp lực mất, Sưu H/ồn thuật bá đạo, này ngay khắc. Nhị Đệ lo sốt vó, cách múa may trăng đáy nước".
Trong gương, thu chiêu. Nàng nói: "Hóa thế." Lại nói: nào... Coi chừng!"
Ta: "?"
Thảo nào cái chứ rảnh thích, tôm tướng cua vây khốn họ, chiến dữ dội. canh giờ sau, lần chứng kiến võ công thiên tu mạnh Nguyên đại lục vạn năm qua. người ki/ếm, ch/ém xuyên đội vệ Cung trăm người, tái hiện cảnh tượng ba vạn năm trước hủy Cung.
Trong đống đổ nát, thực sự ôm mặt. Bị ki/ếm rá/ch nửa mặt, hắn gầm lên: "Huyền Ly, đây gia sự chưa lượt người can dự!"
Huyền đặt ki/ếm lên cổ Vương: bất chẳng hô hào... à không, bất tay nghĩa vốn truyền thống tốt đẹp khách khí chi với bản tôn."
Tây nghiến răng: "Ta tạ gia ngươi!"
Huyền "Tự ra, bản tôn động thủ."
Thấy tay, đứng phía sau: "Ngươi vẫn sống cớ định phải đòi lại? Ngươi con ta, ta, đời này chẳng ngươi. Mạng ngươi ta, lấy sao?"
Ta: "?"
Kẻ ngoại nhịn nổi: "Đây thật sự lời người sao?"
Nhị Đệ: "Cha gì? Thứ s/úc si/nh tế ki/ếm đó!"
Đáng tiếc cách nghe tiếp tục tẩy n/ão tử phụ ngươi sẽ thiên tru. Thôi coi này n/ợ dưỡng dục ngàn năm ta."
Sư chưa kịp đáp, hệ thống ch/ửi đạo nghe xong cũng phải tiếng, bảo 'lão tử chưa từng con trơ trẽn thế'!"
Mọi người đều dán mắt hi vọng phát bệ/nh từ bi lúc nguy nan. nhắc nhở: "Tiểu nhân, suy nghĩ kỹ trước khi nói. Không biết thì mỹ nam tử trầm mặc cho xong."
Sư "..."
Hồi lâu, mới lên tiếng: "Lúc ngàn tuổi, mồ côi cả lẫn mẹ."
Tây Vương: "..."
Hắn đi/ên đe dọa "Huyền Ly, ngươi phải đang tìm người ở vạn năm sao? Nếu ngươi dám gi*t ta, người mãi mãi tìm thấy!" Hắn hổ tiếp: "Ta nhớ rồi, người giam cầm. Ngươi tha ta, người cho!"
Huyền nhếch mép: "Tìm rồi." Nghĩ điều gì, ngập ngừng: "Trước khi gi*t xin lời xin lỗi."
Tây Vương: "?"
Huyền "Ba vạn năm hiểu lầm ngươi oan ba vạn năm."
Tây Vương: "??"
Huyền ngươi tin, nhưng người tìm bấy lâu chính con trai ngươi giác."
Tây Vương: "???"
Tây nhắm mắt, hiểu nổi lời Ly.
14
Ta hiểu. Chữ "thảo nào" muốn tiếp phải là: nào tìm ngươi vạn năm, lật cũng chẳng thấy."
Ta nhớ Chân Giới Thời Không Xuyên Việt Lục" trong tàng thư các cùng đống giấy vàng hóa lúc rư/ợu trên Thương Sơn. Vốn tưởng chỉ sùng bái - tu chơi, lại chính bỏ rơi. Nên muốn nghiên xuyên thời không, quay về quá khứ bàn cách với Ly. Hóa sớm biết và mình thời đại. duyên xảo hợp, xuyên lần.
Phải rồi, vốn được mệnh danh Thương Sơn". Nhưng lúc lão, đâu m/ù? Làm nhận nàng?
15
Sư lấy lại giác, pháp lực phục rõ rệt. Nhưng trên đường về Thương vẫn quanh cổ khăn choàng, đòi đi ki/ếm nàng.
Huyền lạnh giọng: "Xuống!"
Sư "A Ly, thương thế chưa lành, chưa ngự ki/ếm."
Bình luận
Bình luận Facebook