Tìm kiếm gần đây
Tôi giấu mình ở góc khuất, không lộ diện.
Lúc này Bùi Lãng nhắm nghiền mắt, đôi tai thú cụp xuống, nếu không phải ng/ực hắn khẽ nhấp nhô, tưởng chừng như đã ch*t rồi.
"Bùi Lãng."
Đường Tuyết khẽ gọi hắn hai tiếng.
Bùi Lãng từ từ mở mắt, thấy Đường Tuyết liền lập tức kích động lên.
"Cô đến c/ứu tôi sao?"
Xích sắt vì động tác của hắn phát ra tiếng kêu lách cách.
Bùi Lãng toàn thân lôi thôi, nhưng đôi mắt lại cực kỳ đẹp, nhìn chằm chằm vào Đường Tuyết.
Đường Tuyết cúi đầu, do dự mở miệng: "Tôi... tôi tạm thời không thể c/ứu cậu ra ngoài, cha tôi vẫn còn gi/ận."
Rồi cô lập tức đảm bảo: "Nhưng cậu tin tôi, tôi nhất định sẽ c/ứu cậu ra!"
Nghe vậy, Bùi Lãng sốt ruột thò tay ra khỏi lồng, "Đường Tuyết, cô nhìn tôi đi có được không?"
"Tôi xin cô, c/ứu tôi ra đi, giống như lần trước đã c/ứu tôi khỏi đấu trường vậy."
"Lúc ấy cô tựa như ân nhân c/ứu mạng của tôi, xin cô, nhìn tôi đi..."
Đường Tuyết cắn răng, rất nghe lời tôi không nhìn vào mắt Bùi Lãng, khiến thuật hồ mị của hắn không có đất dụng võ.
Cô vẫn lặp lại lời nãy giờ, chưa đầy hai lần Bùi Lãng đã giả vờ không nổi nữa.
Hắn chán ngấy những ngày tháng hầu hạ người khác suốt ngày đêm, đúng là còn tệ hơn súc vật.
Mà tất cả, đều vì Đường Tuyết đã m/ua hắn về.
"Đường Tuyết! Tôi bảo cô c/ứu tôi ra, tôi muốn ra ngoài!"
Giọng hắn đột ngột cao vút, đ/ập mạnh vào lồng.
Đường Tuyết gi/ật mình, "Tôi... bây giờ, không được..."
Bùi Lãng tức gi/ận: "Tại sao không được, tại sao!"
"Lúc trước trong đấu trường cô làm không phải rất tốt sao, cô chẳng phải vì tôi mà đi khắp nơi v/ay tiền đó sao, sao bây giờ lại không thể!"
"Cô nhìn tôi bây giờ này, tất cả đều do cô hại đấy!"
Đường Tuyết sững sờ: "Cậu trách tôi... lúc đó rõ ràng là cậu c/ầu x/in tôi c/ứu cậu mà?"
Bùi Lãng buông xuôi: "Giá mà biết theo cô ra ngoài phải chịu nhiều khổ sở thế này, tôi lừa ai chứ không lừa cô."
"Ai bảo cô dễ lừa thế, thuật hồ mị của tôi chỉ vừa thi triển, cô đã nóng lòng tự tìm đến, y như Trình Ý vậy."
"Trình Ý... cậu cũng lừa cô ấy?"
Thấy vậy, tôi bước ra từ góc khuất.
"Thấy rõ chưa? Người ta chỉ hơi dùng chút mưu kế, cô đã vội vàng tự tìm đến, rốt cuộc còn bị oán trách."
Đường Tuyết quay lại nhìn tôi, mắt đẫm lệ.
Tôi vỗ vai cô: "Ra ngoài đợi tôi."
"Cô..." cô không yên tâm nhìn Bùi Lãng.
"Không sao."
Đường Tuyết bước đi ba bước ngoảnh lại một lần, chẳng mấy chốc, dưới hầm chỉ còn lại tôi và Bùi Lãng.
Bùi Lãng nhìn tôi, giọng mang chút thăm dò: "Cô muốn làm gì?"
"Tôi rất tò mò, sao cậu trọng sinh vậy?"
Sắc mặt Bùi Lãng đột nhiên tái nhợt.
Tôi trầm ngâm: "Để tôi đoán xem, kiếp trước sau khi tôi ch*t, cậu theo Trình Ương, nhưng thuật hồ mị của cậu, chắc không quyến rũ được cô ấy đâu. Cô ấy hẳn phải cảnh giác với cậu, tôi đối xử tốt với cậu thế, cậu còn nỡ ra tay đ/ộc á/c như vậy, cô ấy chắc cũng sợ cậu đ/âm sau lưng."
"Nhưng tài năng không dùng thì phí, cô ấy có bảo cậu đi quyến rũ người khác không, giống như bây giờ vậy."
Tôi nhìn Bùi Lãng từ trên xuống dưới, quần áo dơ bẩn rá/ch nát, che không nổi thân thể tàn tạ bên trong.
Ban đầu tôi không nghĩ tới hướng này, nhưng thấy vẻ tê dại của Bùi Lãng, không khỏi suy nghĩ nhiều.
Tôi hừ lạnh: "Cho tới cuối cùng khi cậu hoàn toàn vô dụng, con chó đen của cô ấy đã cắn ch*t cậu như đã cắn ch*t tôi."
"Không có! Cô ấy đối với tôi rất tốt, rất tốt, cô nói bậy!"
Bùi Lãng đỏ lừ đôi mắt, toàn thân r/un r/ẩy.
Tôi nghiêng đầu: "Vậy sao cậu lại mong tôi m/ua cậu chứ?"
Hắn sững sờ, như giấc mộng vỡ tan.
"Trình Ý, Trình Ý!"
"Sao cô không chọn tôi, tại sao!"
Bùi Lãng nước mắt nước mũi giàn giụa: "Tôi biết lỗi rồi, tôi đã biết lỗi rồi, tôi muốn ở bên cô tốt đẹp, nhưng sao cô không chọn tôi?"
"Cô chọn tôi lại đi, lần này tôi nhất định yêu cô thật lòng, tôi sẽ không lừa cô nữa Trình Ý."
Bùi Lãng sốt sắng đưa tay muốn nắm lấy tôi.
Tôi lùi một bước, hắn vồ hụt.
Sợi xích trên cổ khóa ch/ặt hắn.
"Tôi cho cậu một cơ hội."
"Một cơ hội, b/áo th/ù."
10
Khi ra khỏi hầm, Đường Tuyết vẫn đợi ở ngoài, mắt đỏ hoe vì khóc.
Tôi hơi bất lực: "Đã bảo hắn không phải người tốt rồi, cô khóc thương tâm làm gì?"
Đường Tuyết mắt đỏ, nhìn tôi như chú thỏ con: "Xin lỗi nhé."
Trước lời xin lỗi đột ngột của cô, tôi ngạc nhiên: "Hả?"
Đường Tuyết níu lấy cánh tay tôi, "Lúc trước em... quá ng/u ngốc, lúc đó em tưởng, em và anh ấy là tình một ánh mắt vạn năm, em tưởng..."
Dần dần, cô không kìm được tiếng nức nở.
"Em tưởng hu hu, em và anh ấy sẽ là hu hu một cặp tình nhân thú nhân kinh thiên động địa hu hu."
Tôi bị "hu" đ/au cả tai.
"Muốn tình nhân thú nhân cũng phải xem cha cô đồng ý không, thôi, về đi."
"Hu hu vâng."
Tạm dỗ dành Đường Tuyết xong, tôi hỏi cô: "Trong danh sách khách mời, có Lục Cạnh Nhiên không?"
Đây là mục đích thứ hai của tôi hôm nay.
Đường Tuyết suy nghĩ, gật đầu.
"Hắn có mang nữ bạn đồng hành không?"
"Em không để ý, anh ấy tới tặng quà rồi đi nghỉ ngơi, anh ấy không phải sức khỏe không tốt mà."
Dù sao cũng là thượng thọ tám mươi của lão thái thái, Lục Cạnh Nhiên dù ngỗ nghịch đến mấy cũng không sớm rời đi, vì hắn đại diện cho Lục gia.
"Nghỉ ở đâu?"
"Em dẫn cô đi."
Đường Tuyết hì hục dẫn tôi tới khu nghỉ ngơi VIP, chưa vào đã nghe thấy khúc ca ngâm nga du dương êm tai.
Ngay lập tức, tôi cảm thấy tâm trạng được xoa dịu, toàn thân thoải mái.
Đường Tuyết cảm thán: "Em cảm thấy được an ủi, đột nhiên không buồn nữa, thậm chí có thể quay lại đ/âm hắn mười mấy hai mươi nhát."
Tôi ngạc nhiên nhìn cô, còn có tác dụng này?
Vậy thì đây hẳn là Mạnh Đàn rồi.
Trực tiếp tới gần Lục Cạnh Nhiên, đòi hắn giao Mạnh Đàn, việc này quá phi thực tế, tính hắn kỳ quái ch*t đi được.
Chi bằng trực tiếp tiếp cận Mạnh Đàn!
Sau khi đuổi Đường Tuyết đi, tôi mở cửa phòng đối diện Lục Cạnh Nhiên, rồi ngồi ở cửa, nghiêng tai lắng nghe.
Khúc ca du dương không ngừng vọng tới, toàn thân thoải mái nhưng lại hơi buồn ngủ.
Chương 7
Chương 20
Chương 9
Chương 9
Chương 7
Chương 10
Chương 8
Chương 9
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Bình luận
Bình luận Facebook