Tìm kiếm gần đây
Tôi quay người lại, xoa xoa cánh tay.
Không lâu sau, bác sĩ đã xử lý xong vết thương của Bạch Xuyên, dặn dò tôi một số điều cần lưu ý rồi mới rời đi.
Tôi liếc nhìn cái đuôi rắn trắng xóa đó: "Thật sự không thu vào được sao?"
Bạch Xuyên mím môi, dưới ánh mắt của tôi, thu đuôi rắn lại, biến thành đôi chân người trở lại.
Nhìn thật kỳ lạ.
Ánh mắt tôi từ từ di chuyển lên trên, đôi đồng tử dọc chưa phục hồi kia chằm chằm nhìn tôi không chớp.
"Tại sao?"
Hắn đang hỏi tôi tại sao ban đầu không xông ra ngoài.
Tôi cười: "Cậu từng nghe câu này chưa?"
"Câu gì?"
"Chân tâm đổi lấy chân tâm."
"Khi cậu không tin tôi, đừng mong tôi tin cậu."
08
Sau khi ra khỏi phòng Bạch Xuyên, tôi đi hỏi một vòng, biết được sự tình đầu đuôi.
Bạch Xuyên rất thích cây hải đường trong vườn, lúc này lại đang là mùa hoa hải đường nở, nên khi rảnh rỗi hắn thường ra dưới gốc cây hải đường đi dạo.
Không may gặp phải Tiêu Vệ, hắn ta đang trong trạng thái đi/ên cuồ/ng, cần giải tỏa, bèn trút gi/ận lên Bạch Xuyên.
Tiêu chuẩn của Trình Ương đối với thú nhân chính là sức chiến đấu, nhưng nếu thú nhân kìm nén được bản năng, sức chiến đấu sẽ giảm đi rất nhiều, nên cô ta chưa bao giờ dạy Tiêu Vệ cách kìm chế thú tính.
Khi huấn luyện Tiêu Vệ, cô ta gần như hành hạ đến ch*t, sau đó lại dịu dàng âu yếm bôi th/uốc cho hắn.
Qua lại vài lần, Tiêu Vệ trở nên ch*t sống vì cô ta.
Nếu kiếp trước tôi không bị thuật hồ mị của Bùi Lãng mê hoặc, dồn hết tâm trí vào hắn, đ/á/nh mất sự phán đoán cơ bản, thì cũng không đến nỗi cuối cùng ch*t thảm.
Hừ, không biết Bùi Lãng ở nhà họ Đường thế nào rồi.
Không hỏi thì thôi, vừa hỏi tôi liền vui ngay.
Gia chủ họ Đường lợi dụng thuật hồ mị của Bùi Lãng, bắt hắn phục vụ nhiều người, không phân biệt nam nữ.
Bùi Lãng có bộ da mặt đẹp, cộng thêm thuật hồ mị, kiếp trước không ít kẻ thèm muốn hắn, mà bản thân hắn lại không có năng lực tự vệ.
Để bảo vệ hắn, tôi chịu không ít thiệt thòi.
Nhưng mỗi lần hắn chỉ nói một câu: "Đây là việc cô nên làm."
Nên làm cái đầu ông tổ nhà mày!
Trong đầu tôi chợt nảy ra một kế hoạch.
Vừa ngân nga hát vừa trở về phòng, tôi nghe thấy tiếng nói trong phòng Bạch Xuyên, bất giác áp sát lắng nghe.
Giọng Trình Ương đầy áy náy: "Bạch Xuyên, xin lỗi, hôm nay là do tôi không quản giáo tốt Tiêu Vệ."
"Bây giờ cậu cảm thấy thế nào, có cần bôi th/uốc không, tôi có thể giúp."
Tôi nhướng mày, tai dán sát hơn.
Giọng Bạch Xuyên lạnh lùng cứng nhắc: "Ra ngoài."
"Trình Ý đâu, cô ấy không ở lại chăm sóc cậu sao, cậu bị thương nặng thế kia."
Bạch Xuyên khịt mũi: "Đây không phải là do vị hôn phu tương lai của cô gây ra sao?"
Tôi suýt bật cười, vội bịt ch/ặt miệng lại.
Có lẽ Trình Ương nhìn thấy sức chiến đấu của Bạch Xuyên, liền nảy sinh ý định lôi kéo hắn.
Thấy Bạch Xuyên không m/ua tình, Trình Ương giả vờ dặn dò vài câu, rồi chuẩn bị rời đi.
Tôi vội vàng trở về phòng mình.
Không ngờ ngay giây phút sau, cửa phòng tôi bị gõ.
Bạch Xuyên đứng ngoài cửa, ánh mắt âm trầm nhìn tôi.
Tôi hơi ngạc nhiên, lúc nãy nhìn hắn bị thương nặng thế, sao giờ đã có thể xuống giường nhanh vậy?
Tôi biết khả năng tự hồi phục của thú nhân mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến thế.
"Có việc gì không?"
"Cô nói sẽ dạy tôi biết chữ."
"..."
Tôi quên mất chuyện này.
"Xin lỗi nhé, chúng ta bắt đầu ngay bây giờ."
Bạch Xuyên mím môi, bước vào.
Tôi bắt đầu dạy hắn từ những chữ cái cơ bản nhất, khi ngồi đối diện hắn, hắn bất chợt lên tiếng: "Đẹp không?"
Tôi hơi bối rối: "Hả?"
Bạch Xuyên ngẩng mắt, "Lúc nãy, đẹp không?"
Hắn đang hỏi tại sao lúc nãy tôi không vào.
Tôi mỉm cười: "Khá đẹp."
Bạch Xuyên nghe vậy, lông mày lập tức nhíu lại, trông rất không vui, ngay cả giọng điệu cũng mang theo hai phần chất vấn.
"Cô và cô ta có th/ù hằn?"
Bạch Xuyên nhạy bén, chắc chắn đã phát hiện ra tôi và Trình Ương không hợp nhau.
Tôi cúi mắt: "Ừ, có th/ù."
Hắn im lặng một lúc, "Tôi có thể gi*t cô ta."
Câu này thật sự ngoài dự tính của tôi.
"Rồi cha tôi lại gi*t cậu để trả th/ù?"
Bạch Xuyên mím môi, ánh mắt chân thành: "Là cô nói, chân tâm đổi lấy chân tâm."
Lần đầu tiên, tôi thấy được sự chân thành của hắn.
Nhưng mà.
"Tại sao?"
Chân tâm đổi lấy chân tâm không sai, nhưng hiện tại tôi chưa làm gì, hắn đột nhiên muốn đổi?
Tôi không tin hắn không có lý do.
Ánh mắt Bạch Xuyên lộ ra hai phần căng thẳng, "Tôi muốn Mạnh Đàn chữa trị cho tôi."
"Nếu tôi có được một cơ thể lành lặn, tôi có thể dễ dàng giải quyết Tiêu Vệ, chứ không phải như hôm nay... thảm hại."
Hắn cúi đầu, che giấu đi sự bất mãn và phẫn h/ận trong mắt.
Tôi cười: "Hôm nay, cậu khá lợi hại đấy."
Kiếp trước hắn cũng dựa vào chiêu này để sống sót ở đấu trường phải không?
Đầu tiên tỏ ra yếu thế, sau đó siết cổ, cuối cùng cắn đ/ứt họng kẻ địch.
Nghĩ đến đây, tôi không tự chủ sờ lên cổ họng mình.
Hừ, cảm giác này.
"Cậu hãy học những gì cần học trước đã, Mạnh Đàn... tôi sẽ nghĩ cách."
"Ừ!"
Chàng trai luôn lạnh lùng, lần đầu tiên nở nụ cười đầy mong đợi.
09
Chưa đầy vài ngày sau, bà lão nhà họ Đường thọ tám mươi tuổi, gửi thiệp mời đến Trình gia.
Vì chuyện lần trước, cha không cho Trình Ương đi cùng, chỉ gọi mỗi tôi.
Trong những dịp như thế này, thú nhân không được phép vào, vì vậy tôi để Bạch Xuyên ở nhà.
Tại buổi tiệc, tôi nhìn thấy Đường Tuyết.
Cô ta vốn đang tươi cười chào đón khách, vừa nhìn thấy tôi, lập tức trợn mắt.
Theo cha tặng quà xong, tôi đến bên cạnh Đường Tuyết.
"Bùi Lãng đâu?"
Cô ta nghiến răng trợn mắt: "Cô còn dám hỏi, nếu không phải vì cô, Bùi Lãng làm sao có thể..."
"Đường Tuyết, chúng ta có th/ù hằn không?"
Cô ta gi/ật mình: "Tôi làm sao biết được, rõ ràng là cô nhắm vào tôi!"
Tôi cười: "Tôi không nhắm vào cô, tôi chỉ đang nhắm vào Bùi Lãng."
"Nếu không tin..."
Tôi áp sát tai cô ta.
Một lúc sau, Đường Tuyết nửa tin nửa ngờ: "Tôi không tin hắn sẽ đối xử với tôi như vậy."
"Vậy thì thử đi."
Nhân lúc mọi người không chú ý, Đường Tuyết dẫn tôi lẻn đến hầm giam Bùi Lãng.
Mùi tanh hôi lẫn mùi th/ối r/ữa, khiến người ta buồn nôn.
Tôi bịt mũi, "Vào đi, nhớ đừng thả hắn ra."
Đường Tuyết nhăn mặt, bịt mũi, bước vào hầm trên đôi giày cao gót.
Tôi lén lút đi theo sau cô ta.
Đi một lúc khá lâu, mới nhìn thấy nơi giam giữ Bùi Lãng.
Hắn như súc vật bị xích cổ bằng xích sắt, nh/ốt trong lồng, người ngợm dơ bẩn, thê thảm vô cùng.
Chương 7
Chương 20
Chương 9
Chương 9
Chương 7
Chương 10
Chương 8
Chương 9
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Bình luận
Bình luận Facebook