「Á á á á á á!
「Á á á á á á!」
Hiện trường bùng lên tiếng hét thảm thiết của người lẫn tiếng gào rùng rợn hơn của m/a q/uỷ.
15.
Tôi "vút" một cái nhảy phốc lên lưng Lục Tinh Hà, mặt m/a trắng bệch, tiếng hét chói chang tựa nữ cao âm.
Những con chuột đen sì b/éo núc lổm ngổm quấn lấy nhau lạnh ngắt, rắn đủ màu đủ cỡ; cùng lũ rết vỏ cứng phát ánh huyền quang chi chít, mấy con to nhất dài đến nửa mét.
Cảnh tượng này nhìn một cái thôi, tôi đã muốn ch*t ngất tại chỗ.
Lục Tinh Hà cõng tôi bay lên cây:
「Thôi, đừng hét nữa, mấy thứ đó đâu chạm được vào người.」
Làm m/a mà tôi còn hãi đến phát khiếp, huống chi Trương Vy Vy đứng giữa tâm bão.
Chỉ thấy cô ta vừa gào thét đi/ên cuồ/ng, vừa giãy giụa giũ chân đòi hất đám vật thể kia xuống.
Đôi giày cao gót mảnh khảnh xiêu vẹo theo nhịp nhảy dữ dội, bỗng "cách" một tiếng, cả người cô đổ sấp xuống đất.
Trương Vy Vy ngã vật ra, lũ chuột rắn lập tức bò lên lưng, mấy con rết bò lổm ngổm trên mặt. Sau vài vòng lăn lộn đi/ên lo/ạn, cô ta trợn mắt ngất đi.
Tôi không nỡ nhìn nữa, may mà đã ch*t rồi, không thì cả đời gặp á/c mộng vì cảnh k/inh h/oàng này.
Đạo sĩ và hòa thượng quả có khác, từ nãy đã nhảy tót lên bia m/ộ gần đó, mặt tái mét run như cầy sấy.
Thế là chỉ còn Trương Vy Vy thảm hại nằm đó, người đầy rắn rết chuột bọ, yếu ớt bất lực.
Đúng lúc ấy, xa xa trên con đường núi quanh co lóe lên hai ánh đèn trắng.
Lại có người lên núi?
Là ai thế?
16.
「Thần tượng, có người đến rồi.」
Tôi rời khỏi lưng Lục Tinh Hà, r/un r/ẩy đứng trên cành cây, tay vẫn bám ch/ặt cánh tay anh.
Lục Tinh Hà vung tay, lũ côn trùng lập tức rút lui như thủy triều, như thể cảnh kinh dị vừa rồi chỉ là ảo giác.
Ừm, trên đất còn sót vài x/á/c rết nhỏ - nạn nhân của Trương Vy Vy lúc giãy giụa.
Hai thầy tu vẫn đứng trơ như tượng trên bia m/ộ.
Xe tắt máy, tôi ngước nhìn: trong màn đêm mờ ảo hiện ra hai bóng người cao lớn.
「Vy Vy, em sao thế?」
Hóa ra là Thẩm Tử Mặc và một đạo sĩ trẻ.
Thẩm Tử Mặc thấy Vy Vy nằm đất, mặt biến sắc, cuống quýt ôm cô vào lòng.
Đúng lúc Trương Vy Vy tỉnh lại, nhìn thấy anh liền ôm cổ khóc nức nở.
Hai pho tượng trên bia m/ộ bỗng sống động trở lại. Hòa thượng trẻ nhảy xuống, ngượng ngùng gãi đầu.
Lão đạo sĩ mặt dày hơn, phe phẩy phất trần nói:
「Cô nương đừng sợ, lão đạo đã đuổi hết yêu quái rồi.」
17.
Thẩm Tử Mặc khựng người, buông Vy Vy ra nghi hoặc:
「Yêu quái? Yêu quái gì vậy?」
Trương Vy Vy liếc lão đạo, nức nở:
「Ban ngày em thấy m/ộ Minh Châu bị ai phá phách, mời hai đại sư đến siêu độ cho cô ấy. Ai ngờ... hu hu...」
Nhìn cô gái khóc như mưa, Thẩm Tử Mặc xót xa:
「Vy Vy, có chuyện gì thế?」
Đúng lúc ấy, cổng nghĩa trang vang lên tiếng xe máy.
Lại có người lên núi?
Trời ạ, nửa đêm mà nhộn nhịp hơn Tết.
「Chị Vy, anh Tử Mặc, sao các vị ở đây?」
Em trai tôi dẫn theo lão hòa thượng, đứng nhìn nhau chòng chọc với nhóm Trương Vy Vy.
Hai đạo sĩ, hai hòa thượng. Hai trẻ, hai già.
Vừa đủ một bàn mạt chược.
Mọi người nhìn nhau ngơ ngác, Thẩm Tử Mặc lên tiếng phá vỡ im lặng:
「Chúng tôi đến để siêu độ cho Minh Châu.」
Em trai tôi nhăn mặt:
「Siêu độ làm gì? Chị tôi ch*t oan, phải triệu h/ồn!
「Gặp được chị ấy, tôi nhất định hỏi cho ra kẻ nào hại chị!」
18.
「Em trai cậu cũng có chút n/ão đấy.」
Lục Tinh Hà khoanh tay đứng trên cành, nhìn đạo sĩ do em tôi mời đến đang làm phép.
Tôi kéo ống tay áo anh:
「Tôi không thể hiện hình ra à? Tìm cách cho họ thấy tôi đi.」
Lục Tinh Hà lắc đầu:
「Người m/a khác đường, muốn đối diện với gia đình không dễ đâu. Với thể chất m/a q/uỷ hiện tại, nói chuyện một phút là bị dương khí của họ xung kích mà tan x/á/c.
「Đợi thêm đi, cậu chăm chỉ tu luyện theo sách kia đã.」
Anh xoa đầu tôi an ủi.
Tôi chợt thấy làm m/a cũng không tệ. Lúc sống, tôi còn chẳng được gặp mặt thần tượng.
Nhìn idol ngay trước mắt, lần đầu tiên tôi cảm thấy hạnh phúc kiếp m/a.
「Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh!」
Đạo sĩ trẻ hét vang, cả hiện trường im phăng phắc.
Kết luận: Cả bốn tên này đều là đồ giả mạo.
「Minh Hiên, Tử Mặc, ta về thôi. Hôm nay vội quá, mấy đại sư chưa chuẩn bị kỹ. Về bàn bạc để các vị sẵn sàng hơn.」
Trương Vy Vy dịu dàng phá tan không khí gượng gạo.
Ba nhóm người hối hả rời đi như lúc tới.
Để lại tôi và Lục Tinh Hà thất vọng.
Thế thôi à?
Lục Tinh Hà véo má tôi:
「Thôi xem phim đi, tập trung tu luyện.」
19.
Quá trình tu luyện chán ngắt. Lục Tinh Hà biến thành thầy giáo nghiêm khắc nhất, hễ tôi lơ đễnh là lấy roj quất.
M/a q/uỷ không cần ngủ, không buồn không mệt, thế là tôi bị ép tu cả đêm tới lúc rạng đông.
Có lẽ tôi có chút thiên phú tu tiên. Sau một đêm nỗ lực, ngón tay tôi đã hiện hình rõ ràng.
Bình luận
Bình luận Facebook