Tôi khẽ nhún vai với Trình Văn Cẩn.
Nàng lập tức hiểu ý, hàn huyên vài câu rồi đưa tôi rời đi.
"...Dáng vóc thế nào? Có phải là mẫu người nàng ưa thích chăng?"
Má tôi ửng hồng: "Biến đi!"
"Vãn Vãn đừng ngại ngùng nữa, Nghiễn Từ huynh vốn là mộng trung nhân của bao thiếu nữ kinh thành..."
"Nàng thật đáng gh/ét..."
——
Hóa giải hiểu lầm, nhìn đồng liệu sống ch*t cùng phu nhân hắn ân ái hòa thuận, Phụ Nghiễn Từ đáng lẽ nên vui.
Nhưng không hiểu sao, nhìn hai bóng dính ch/ặt phía trước, trong lòng Phụ Nghiễn Từ như có ngọn lửa th/iêu đ/ốt, nóng rát đến đ/au đớn.
——
Hắn với nàng mới quen ba tháng thôi...
Nàng chỉ đối với ai cũng tử tế thôi...
Nàng là phu nhân của Trình Văn Cẩn...
Trước ánh đèn xanh và tượng Phật cổ, Phụ Nghiễn Từ gặm nhấm từng ký ức, kìm nén đến nỗi hương tàn ch/áy tới ngón tay, tàn hương rơi rớt phỏng da.
Phủi nhẹ tàn tro, hắn thản nhiên như chẳng đ/au.
Dẫu tâm tư dơ bẩn, dẫu khát vọng hư ảo.
Phải chăng, cứ mặc kệ thì rồi lửa tàn, khói tan.
——
Mưa dầm khiến hào thành vỡ đê.
Trình Văn Cẩn cùng Phụ Nghiễn Từ đi giám sát tu bổ.
Mấy ngày liền túc trực công trường.
Trình Văn Cẩn vốn là nữ nhi, ở giữa đám đàn ông thật bất tiện.
Tôi đội mưa, vượt nửa ngày đường tới ngoại ô.
Trình Văn Cẩn thấy tôi, mừng rỡ ôm tôi xoay mấy vòng.
"Buông ra mau, hai ngày chưa thay áo tắm rửa!"
"Vâng vâng, phu nhân của ta!"
Tôi bật cười: "Miệng lưỡi dẻo quắt."
3
Trình Văn Cẩn nhìn đồ ăn ngon cùng quần áo sạch tôi mang tới, cười tít mắt.
Hoàn toàn không để ý ánh mắt gh/en tị của đồng liệu sau lưng.
"Trình đại nhân hồng phúc thật, đi công cán còn được phu nhân nhung nhớ."
"Đúng vậy, mưa dầm giá rét thế này, Trình phu nhân vẫn vượt đường xa đến, thật khiến người hâm m/ộ."
Phụ Nghiễn Từ nhìn đôi uyên ương thủ thỉ, lòng lạnh buốt như thấm nước mưa.
Lánh đám đười, hắn lặng lẽ đi xa.
——
Quan viên túc trực khổ cực.
Tôi cũng chuẩn bị điểm tâm cùng áo ấm cho mọi người.
Phát hết lượt mà không thấy Phụ Nghiễn Từ.
Sau đêm ấy, tôi đã định buông xuôi.
Hắn quả là quân tử chính nhân.
Không nên vì tư dục mà lôi hắn vào vũng lầy.
——
Đang ngó nghiêng tìm ki/ếm, Phụ Nghiễn Từ bỗng từ xa chạy tới.
Áo bay phấp phới, khí chất thiếu niên ngập tràn.
"Phụ đại nhân, đây là điểm tâm tôi mang tới, c/ứu tế vất vả, ngài dùng chút đi."
Hắn đứng hình, mắt chớp lo/ạn, chất chứa nỗi niềm khó tả.
Hắn cầm miếng bánh ăn ngấu nghiến: "Rất ngon, đa tạ... phu nhân."
Tôi đang thắc mắc sự khác thường ấy.
Hắn nuốt vội rồi nóng nảy: "Phía trước sạt lở, nếu chặn cửa sông, lũ sẽ nhấn chìm ruộng nương."
Hắn ném ô cho Trình Văn Cẩn: "Trình đại nhân đưa phu nhân đến nơi an toàn, tại hạ lên hiện trường ngay."
Trình Văn Cẩn cũng hết đùa cợt: "Vãn Vãn đi cùng các đại nhân khác, ta lên xem tình hình."
"Không được..." Trình Văn Cẩn đang trong kỳ kinh nguyệt!
Vốn thể hàn, nữ nhân nếu lưu lại bệ/nh nguyệt sự, không sinh nở đã đành, chỉ sợ sau này bệ/nh tật đeo mang.
Tôi không kịp nghĩ, ôm áo ấm đuổi theo.
...
Tới nơi, tôi thấy bóng lưng Phụ Nghiễn Từ trước tiên.
Chưa kịp hỏi Trình Văn Cẩn đâu, đ/á lở từ vách núi đổ ập xuống.
Không kịp phản ứng, tôi đẩy hắn ra, bị đ/á đ/ập trúng.
Trước khi ngất, tôi thấy Phụ Nghiễn Từ trợn mắt đ/au đớn.
Tôi cố nói nhẹ nhàng: "May... áo dày nên không đ/au lắm..."
Rồi chìm vào hôn mê.
Mơ màng nghe tiếng ai đó nói "tha thứ cho ta".
——
Phụ Nghiễn Từ tìm được hang trú, nhóm lửa, băng bó vết thương cho Ng/u Quy Vãn.
Canh suốt đêm đến khi nàng hạ sốt.
Phụ Nghiễn Từ thở phào.
Áo ngoài phủ lên người nàng.
Hắn mặc mỗi áo mỏng đứng trước hang, mưa gió xối xả mà chẳng thấy lạnh.
Nửa tháng trốn tránh không đến Trình phủ...
Định để lửa d/ục v/ọng tàn lụi.
Nhưng khi gặp lại Ng/u Quy Vãn.
Nén hương chưa tàn hôm ấy như ch/áy khắp cơ thể.
Đúng như Phật dạy: Kẻ mê ái dục như cầm đuốc đi ngược gió, ắt bị lửa phỏng tay.
4
Tôi gượng mở mắt, thấy đ/á núi lởm chởm.
Chống tay ngồi dậy, đ/au đớn dữ dội ở vai khiến tôi rít khí.
"Vãn... phu nhân tỉnh rồi?"
Phụ Nghiễn Từ chạy đến quỳ sát, mắt đầy lo âu hối h/ận.
"Phu nhân nên coi trọng an nguy của mình."
"Nếu phu nhân lâm nguy, Phụ mỗ tội đáng vạn tử!"
Thấy hắn tự trách, tôi vội an ủi: "Ngài là đồng liệu của Văn Cẩn, nàng nói đại nhân đã nhiều lần c/ứu mạng."
"Thiếp là phu nhân, báo đáp là nên."
Lâu không thấy hắn đáp, tôi thấy Phụ Nghiễn Từ tái mặt, có lẽ vì nhiễm lạnh.
"Đại nhân có ổn không?"
Hắn gượng cười lắc đầu.
Dùng bát đ/á múc nước nóng đỡ tôi uống.
Lại lấy quả dại: "Tôi nếm rồi, ngọt lắm."
Một đêm làm nhiều việc thế, chắc hắn thức trắng.
Mắt đỏ ngầu là phải.
Đường về bị đ/á lấp, nguy cơ sạt lở vẫn còn.
Chúng tôi đành men sông tìm lối thoát.
Phụ Nghiễn Từ mặc mỗi áo mỏng, tôi vội trả lại áo.
Hắn đột nhiên nắm hai cổ tay tôi, quấn ch/ặt áo vào người: "Phu nhân, thất lễ."
Rồi bế thốc tôi lên.
"Vai phu nhân tổn thương nặng, núi đường hiểm trở, nếu vết thương rá/ch lại sẽ nguy nan."
Chương 7
Chương 9
Chương 7
Chương 7
Chương 9
Chương 11
Chương 6
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook