Tình yêu không lời

Chương 9

16/06/2025 11:58

Tất nhiên, một tình yêu sôi động như thế cũng không ập đến với tôi.

Tôi gặp phải chỉ là những tiết học không bao giờ hết, những buổi sáng vật lộn bật dậy khỏi giường, lựa chọn giữa gội đầu hay ăn sáng để tiết kiệm thời gian, mái tóc rụng không ngừng và quầng thâm nặng trịch, sống trong lo âu triền miên về việc thi trượt đại học.

Đó chính là tuổi thanh xuân của tôi.

Đôi khi tôi tự chế nhạo bản thân rằng tuổi trẻ tầm thường này sau này sẽ chẳng có gì để hoài niệm, bởi nó quá đỗi bình dị và tầm thường.

Chiếc đèn bàn nhỏ tỏa ánh sáng, tôi ngồi đó.

Lật từng trang, từng trang.

Tiếng nức nở lấp đầy cả đêm.

22

「30/10/2020 – Nhiều mây – Thứ Sáu」

Dạo này có phải em rất bận.

Đã lâu lắm rồi không thấy em ở ban công.

Hôm nay trường phát biểu mẫu thống kê nguyện vọng đại học.

Anh lại lợi dụng chức vụ để xem của em.

Cố Tiểu Bối.

Nguyện vọng: Đại học C

Anh thừa nhận.

Trong tiết tự học tối nay.

Anh không viết nổi một chữ.

Cuộc đời anh không cho phép anh tự quyết.

Buồn cười thật.

——

Đọc đến đây, những ký ức bỗng ùa về.

Câu chuyện tiếp theo tôi đã biết.

Sao tôi có thể quên được chứ?

Lê Kha trong kỳ nghỉ đông đó đã được tuyển thẳng vào Đại học B.

Còn tôi thì đến Đại học C.

Cách đó cả vạn dặm.

Trong dòng thời gian của tôi, Lê Kha chỉ là một người xa xôi và rực rỡ, chúng tôi như hai đường thẳng song song trong bài toán.

Không hề giao nhau.

Tôi gục mặt xuống bàn, để nước mắt nhấn chìm.

Chúng ta đã lỡ rồi.

Tôi không muốn đọc tiếp nữa.

Tôi đóng cuốn nhật ký lại, cất vào ngăn kéo.

Tắt đèn, trùm chăn kín đầu.

Khóc nấc lên.

23

Từ đó, cuốn nhật ký nằm im trong ngăn kéo.

Thỉnh thoảng tôi ngẩn ngơ nhìn chuyến xe bus số 15.

Đôi khi dừng chân ở trạm "Tiểu khu Vọng Nguyệt".

Cứ thế từ từ chờ đến ngày công bố điểm thi đại học.

Điểm thi thử năm cuối cấp của tôi lúc lên lúc xuống, chênh lệch khá lớn.

Vô số lần tôi tuyệt vọng khóc nức nở trong điện thoại với bố:

"Con thi trượt thì sao ạ?"

Bố tôi nói:

"Chỉ cần con khỏe mạnh là được".

Rồi lại tiếp tục vật lộn với bài vở.

Vì thế sau khi thi xong, tôi đã nói với bố: Nếu không đỗ, chúng ta chấp nhận số phận đi.

Những ngày chờ điểm, bố tôi trốn tránh những lời thăm hỏi dồn dập của đồng nghiệp.

Ngày công bố kết quả là một buổi trưa nắng đẹp.

Mười hai giờ trưa.

Bố cuống cuồ/ng về nhà, vừa bước vào phòng tôi.

Điểm thi hiện ra.

Nhìn thấy điểm số, tôi oà khóc.

Tôi vừa khóc vừa hét trước máy tính: "Con đỗ rồi!".

Điểm cao bất ngờ, tốt nhất trong tất cả các lần thi thử.

Bố mẹ đứng bên.

Người đàn ông cứng rắn cũng lén lau nước mắt.

Mẹ tôi cũng đỏ hoe mắt.

Kỳ thi đại học là cuộc chiến của cả tập thể, từng chút một tr/a t/ấn trong nước mắt, chẳng dám ngừng nghỉ, ngoảnh lại chỉ thấy giải thoát.

Tôi đổ gục xuống ghế, cảm giác kiệt sức.

Trên bàn vẫn chất đống sách vở tài liệu cao như núi.

Trước khi có điểm, tôi còn chẳng dám b/án.

Trong lòng đã chuẩn bị tinh thần cho kịch bản x/ấu nhất.

Mấy ngày sau, tôi cùng bố thu dọn sách vở ba năm cấp ba, chất đầy cốp xe và hàng ghế sau.

Trên đường đến bãi phế liệu, tôi ngồi trên xe bố.

Chiếc xe này chứng kiến ba năm thanh xuân của tôi, những đêm tuyết trắng tôi khóc nức nở, niềm vui khi cầm giấy khen hạng nhất, cả tuổi trẻ tôi.

Bà chủ bãi phế liệu cân từng món.

Tôi ngẩn ngơ.

Trên đường về, tôi nắm ch/ặt 186 tệ 1 hào, hai bên là con đường vụt qua.

Tuổi trẻ tôi đáng giá 186 tệ 1 hào.

Mũi tự nhiên chua cay.

Câu chuyện tiếp theo chúng ta đều giống nhau.

Học lái xe dưới nắng gắt, mãi không đỗ được xe vào chuồng

Cẩn thận gọi điện cho các trường đại học, tỉ mỉ điền nguyện vọng.

Học trang điểm ăn mặc, dự họp lớp.

Diện đẹp chụp ảnh thẻ.

Hớn hở nhận thông báo nhập học, chủ quán trà sữa cười chúc mừng tôi.

Nhưng có những thứ không phải không nghĩ đến là sẽ quên.

Chúng sẽ ập đến trong đêm tối, cư/ớp đi nước mắt và mọi cảm xúc, chất vấn sao bạn không dũng cảm thêm chút.

Vết thương đã đóng vảy, nhưng s/ẹo vẫn còn đó.

24

Cuối cùng cũng đến ngày nhập học.

Chia ly cận kề, mẹ lặng lẽ sửa soạn hành lý.

Mấy ngày đó tôi không biết bố mẹ nghĩ gì.

Nhưng tôi đoán được.

Vé tàu sớm mai.

Tối nay, tôi ngồi xổm trước vali, kiểm tra lần cuối.

Mẹ đứng cửa nhắc nhở tôi nhớ mang đủ đồ.

Tôi mở ngăn kéo, tìm xem còn thiếu gì không.

Chợt thấy cuốn sổ tay.

Tôi cẩn thận lấy ra.

Lật giở:

「23/11/2020 – Nắng – Thứ Hai」

Còn 196 ngày nữa đến kỳ thi.

Bạn Cái Bông.

Trận tuyết đầu năm rơi rồi.

Bạn biết tôi muốn nói gì mà, phải không?

Bạn Cái Bông.

Giáng sinh vui vẻ!

Năm mới vui vẻ!

Những dòng nhật ký đ/ứt quãng, có lẽ không viết cùng ngày.

「4/2/2021 – Tuyết nhẹ – Thứ Năm」

Tôi nhớ một câu chuyện.

Trong "Thế thuyết tân ngữ".

Tư Mã Duệ hỏi Tư Mã Chiêu: Mặt trời và Trường An, đâu xa hơn?

Tư Mã Chiêu ban đầu nói mặt trời xa.

Nhưng sau khi Tư Mã Duệ lại hỏi.

Tư Mã Chiêu đáp Trường An xa.

Hỏi vì sao.

Cậu nói:

"Ngẩng mặt thấy mặt trời, chẳng thấy Trường An".

Bạn Cái Bông.

Ngẩng mặt thấy mặt trời, chẳng thấy Trường An.

Ngẩng mặt thấy mặt trời, chẳng thấy Trường An.

Ngẩng mặt thấy mặt trời.

Không thấy em.

「12/2/2021 – Nhiều mây – Thứ Sáu」

Bạn Cái Bông.

Chúc mừng năm mới!

「13/3/2021 – Nắng – Thứ Bảy」

Bạn Cái Bông.

Chúc mừng sinh nhật tuổi 18.

「5/5/2021 – Nắng – Thứ Tư」

Hôm nay chụp ảnh kỷ yếu, cuối cùng cũng có cớ để chụp em thật nhiều.

Danh sách chương

4 chương
15/06/2025 15:48
0
16/06/2025 11:58
0
15/06/2025 15:45
0
15/06/2025 15:42
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận
Báo chương xấu