Tình yêu không lời

Chương 1

16/06/2025 20:53

Kỳ thi đại học kết thúc, tôi trở lại trường để thu dọn đồ đạc. Trên bàn học của tôi có một cuốn nhật ký.

Không phải của tôi nhưng lại ghi tên tôi, dày đặc những dòng chữ chứa đựng tuổi thanh xuân giấu kín, là nhật ký thầm thương tr/ộm nhớ suốt ba năm của một chàng trai.

Trong tuổi mười bảy rực rỡ ngông cuồ/ng của tôi, trong quãng thanh xuân mà tôi tưởng mình chỉ là hạt bụi vô danh, hóa ra cũng có người đã yêu tôi đến thế.

1

Ngày thi cuối cùng trời trong xanh.

4 giờ 55 chiều, tôi ngồi trong phòng thi, ngước nhìn ra cửa sổ. Không gian tĩnh lặng, tán lá sum suê che khuất phần lớn khung cửa, bóng cây đung đưa.

Tôi khẽ liếc nhìn đồng hồ, hít một hơi thật sâu, đậy nắp bút lại.

Kim đồng hồ xoay vòng là ba năm cấp ba chảy trôi, từng nét chữ trong tay viết nên tương lai m/ù mịt phía trước.

Mười mấy năm đèn sách gói gọn trong vài tờ giấy thi. Những trang sách đã đọc, tiết học đã qua, năm tháng cũ cứ thế khép lại dưới mấy đề thi này.

Chuông reo: 'Thi kết thúc - Thí sinh dừng bút.'

Tôi lần cuối đảo mắt nhìn quanh nơi đã gắn bó ba năm, chậm rãi rời khỏi phòng thi.

Không có niềm vui trốn khỏi trường học như tưởng tượng, trong lòng chỉ thấy trống rỗng mơ hồ.

Bước ra khỏi cổng trường, bố tôi đi lại sốt ruột như dự đoán, chiếc bánh dâu tây chuẩn bị sẵn trong tay ông suýt rơi xuống đất vì bị lắc lư hỗn lo/ạn.

Đám đông bị dây cảnh sát chắn thành lối đi. Vô số ánh mắt đổ dồn về phía tôi, khi nhận ra không phải con mình, họ vội vàng tìm ki/ếm người khác.

Xung quanh ồn ào náo nhiệt, tôi chợt thấy thanh xuân của mình tựa hồ vừa ầm ĩ vừa lặng lẽ khép lại dưới làn nước phẳng lặng ấy.

Hôm sau, tôi trở lại trường thu dọn đồ đạc còn sót.

Bước qua hành lang tử đằng, gặp vài đàn em lớp dưới tóc buộc cao, gương mặt mộc phơi phới tuổi xuân, đôi mắt lấp lánh sao trời.

Trong phòng lưu trữ, đồ đạc của chúng tôi chất đống ngổn ngang. Từng chồng sách cao thấp lổm chổm khắp góc phòng, xen lẫn vô số đề thi.

Tôi tới chỗ xếp sách của mình - chiếm dụng suốt ba năm nay - định ôm cả đống về nhà thì phát hiện có thêm cuốn sổ xanh dày cộp đề tên mình, nhưng nét chữ không phải của tôi.

Ngơ ngác nhìn quanh, toàn học sinh lạ đang thu dọn. Tôi mở cuốn nhật ký ra xem, không thấy tên tác giả, chỉ có chữ 'k' nhỏ xíu góc phải cùng hình máy bay.

Đầy nghi hoặc, tôi lật trang đầu tiên.

'2/9/2018 - Nắng - Chủ nhật'

Ngày đầu nhập học, gió hè thổi tung mái tóc khiến tôi như cây giá đỗ lảo đảo, còn người thì như cải úa vì nắng khiêng vali cồng kềnh.

Cô giáo bắt viết nhật ký luyện văn. Chẳng biết viết gì, ghi lại chuyện vui hôm nay vậy!

Khá thú vị đấy: Chăn của tôi bị ai đó lấy nhầm.

Tôi đứng hình nhìn cô gái ôm chăn của mình chạy mất. Do vỏ chăn đồng phục giống nhau nên cũng không trách được. Haizz!

'Ơ?'

Tôi chăm chú đọc trang nhật ký. Hôm đó đúng là nóng đến mức đầu óc ong ong, chỉ muốn trốn vào chỗ râm.

Bố bắt mang chăn lên phòng. Bực mình, tôi ôm đại chiếc chăn cạnh đó rồi chuồn thẳng.

Tối đến, khi giở chăn chuẩn bị ngủ thì phát hiện không phải chăn in hình Ultraman quen thuộc, mà là tấm chăn trơn màu sáng.

Lục tung giường tủ cũng không thấy đâu. Chỉ có một khả năng: Lấy nhầm rồi!

Tôi cố nhớ lại, ký ức đã mờ nhạt lắm. Chỉ biết hôm đó đã cầm nhầm chăn người ta.

Về sau? Cứ dùng luôn, dùng suốt ba năm trời.

Nhớ lại thì tấm chăn đó mềm mại và thơm lắm, tôi cứ tưởng lấy nhầm của bạn nữ nào.

Giờ mới biết hóa ra đổi nhầm với chàng tác giả nhật ký này.

Không biết cậu ấy nhìn thấy chăn Ultraman của tôi sẽ phản ứng sao. Chắc là thích lắm, trai mà, mấy ai cưỡng lại được Ultraman chứ!

Tôi bật cười trước lời than thở của cậu ấy, che miệng đọc tiếp.

'3/9/2018 - Nắng - Thứ hai'

Ngày đi học đầu tiên.

Tối qua vật vã mãi vẫn không dám đắp cái chăn đó.

Khó ngủ, sáng dậy đi chào cờ buồn ngủ rũ.

Đã thấy bóng lưng cô gái hôm qua cầm nhầm chăn.

Người nhỏ nhắn ấy.

Sân trường đông nghẹt, cố chen qua tìm cô ấy.

Vừa đến gần thì cô ấy đã chuồn mất.

Trời ơi, tôi không muốn đắp chăn Ultraman đâu. Haizz!

'Phụt.'

Đọc đến đây tôi bật cười.

Cứ tưởng ai cũng thích Ultraman như mình. Cậu ta không dám đắp, đúng là thiếu gu.

Tấm chăn đó êm lắm đấy, mẹ tôi tự tay nhồi bông m/ua về may cho.

Hơn nữa, suốt ba năm cấp ba, thứ hai nào cũng phải chào cờ xong mới được ăn sáng. Cả trường ùa vào căng tin cùng lúc, dễ thành nhịn đói lắm.

Nên tôi vừa chào cờ xong là ba chân bốn cẳng chạy thẳng. Cậu ấy không tìm được tôi cũng phải.

Cậu ta chắc là học sinh giỏi, không có kinh nghiệm 'đi săn cơm' như lũ học bạt mạng chúng tôi. Thua là đúng!

2

Phòng lưu trữ giờ chỉ còn mình tôi. Chiếc quạt trần cũ kỹ kêu rền rĩ, cửa sổ mở toang. Gần 7 giờ tối mà trời vẫn sáng.

Ánh hoàng hôn xuyên qua khung cửa rọi lên những chồng sách, phủ lên lớp vàng rực rỡ.

Danh sách chương

3 chương
15/06/2025 15:33
0
15/06/2025 15:32
0
16/06/2025 20:53
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận
Báo chương xấu