23
Anh trai tôi trầm mặc một lúc lâu, rồi bỏ đi một mình.
Tôi hơi lo lắng, tính anh vốn hay để ý thể diện, bị đả kích như vậy không biết có nghĩ quẩn không?
"Cứ để anh ấy tự bình tĩnh suy nghĩ đi." Hạ Tử Khiêm gọi tôi lại.
Tôi ngoảnh đầu nhìn anh, chợt nhớ lời Hạ Noãn Phong nói với mình, lại nghĩ đến những điều anh vừa nói với anh trai.
Tim tôi thót lại.
Vậy giữa tôi và anh thì sao? Anh sẽ chọn thế nào?
"Em vẫn nên đi xem anh ấy thế nào."
Tôi cúi đầu, quay người bỏ chạy khỏi nơi này.
24
Tôi tưởng mình chỉ muốn yêu đương phóng khoáng trong thời thanh xuân tươi đẹp.
Nhưng khi biết mối tình này có thể không có kết quả, tôi bỗng trở nên rụt rè như con rùa rút cổ.
Chẳng giống tôi chút nào.
Hạ Tử Khiêm rõ ràng biết trước tương lai của mình, vẫn yêu tôi, không lẽ anh chỉ đang đùa giỡn?
Những ngày sau đó, tôi ít chủ động tìm anh. Bản tính anh vốn cũng không quá nhiệt tình.
Tôi không liên lạc, anh cũng ít khi nhắn tin.
Cứ thế, tôi càng không dám chủ động, sợ cuối cùng chỉ là mình tơ tưởng hão huyền.
25
Điểm chuẩn đại học công bố, tôi trượt Đại học A, phải vào Đại học Khoa học Kỹ thuật A.
Tôi buồn bã tự hỏi, không lẽ số phận đã định anh em ta không thể đến với nhau?
"Không giống cậu chút nào." Anh trai dựa cửa phòng, "Ngày xưa nào sợ trời sợ đất, can đảm tỏ tình ầm ĩ. Sao giờ trẻ măng đã như bà cô than vãn?"
Tôi thở dài: "Tình yêu khiến người ta già đi chăng."
Anh trai cười: "Người yêu của em vừa nhắn hỏi điểm chuẩn của em đấy."
Tôi bật ngồi dậy: "Hạ Tử Khiêm hỏi anh à?"
"Ừ."
"Sao anh ấy không hỏi trực tiếp em?"
Trong lòng tôi lấp lánh niềm vui.
Anh trai ném điện thoại cho tôi xem. Lật qua tin nhắn hai người, trời ơi, họ nhắn nhau gần như hàng ngày.
Hạ Tử Khiêm toàn hỏi thăm tình hình tôi, còn thắc mắc sao dạo này tôi lạnh nhạt với anh.
Ủa, còn nhắc đến chuyện chị gái anh nữa.
Là anh trai hỏi trước.
Tôi chợt nhận ra dạo này anh trai không những không chán nản, mà từ hôm đó trở về như biến thành người khác. Anh bàn bạc riêng với bố mẹ suốt, sáng sớm tối mịt đi về, không rõ đang bận gì.
"Anh, giờ anh và chị Hạ thế nào rồi?"
"Cô ấy không thèm nhìn anh."
Anh trai lấy lại điện thoại, bình thản đáp.
Tôi tò mò: "Vậy anh không định đuổi theo chị ấy nữa?"
"Đuổi chứ." Anh trai nói, "Nhưng không phải bây giờ."
Tôi không hiểu.
"Đợi khi anh đủ tư cách xứng với cô ấy, anh sẽ theo đuổi."
Lúc nói câu này, hình tượng anh trai trong lòng tôi bỗng vụt sáng, cao đến ba mét!
Tôi nghển cổ: "Lúc nào thì được?"
Anh hãnh diện hừ mũi: "Khi công ty anh đi vào ổn định, có thể nuôi vợ."
Tôi kinh ngạc: "Anh mở công ty rồi?"
"Ừ, trước cứ nghỉ còn sớm, muốn hưởng thụ đại học. Nhưng giờ muốn sớm có năng lực nuôi vợ."
"Anh trai, em chưa bao giờ thấy anh đẹp trai thế này."
"Anh vốn là soái ca khoa mà."
"Nhưng anh... đợi đến bao giờ? Chị Hạ không phải cuối năm nay cưới sao?"
Vẻ mặt kiêu hãnh của anh trai rơi xuống đất tan tành.
26
Tối đó, Hạ Tử Khiêm chủ động nhắn: "Đi ăn khuya mừng em đỗ đại học."
Tôi vui vẻ nhận lời.
Đã lâu không gặp, gặp lại cả hai đều ngại ngùng.
Anh hỏi: "Muốn ăn gì?"
"Thực ra trượt Đại học A, có gì đáng mừng."
Hạ Tử Khiêm liếc nhìn: "Không vào được A Đại mà buồn? A Khoa Đại cũng đâu kém."
"Anh không hiểu đâu."
"Vậy nói anh nghe xem."
Còn phải nói rõ ư?
Tôi bật mí: "A Khoa Đại không có anh."
Hạ Tử Khiêm bật cười, vừa lái xe vừa quan sát đường: "Kiều Tư, em cần hiểu điều này."
"Gì cơ?"
"Yêu anh là yêu anh, nhưng trước hết em phải là chính mình. Vào A Đại thì tốt, chẳng lẽ vì A Khoa Đại không có anh mà em không đi học? Không có anh, em không sống nổi nữa sao?"
"Em không có ý đó. Em vẫn sẽ là chính mình, nhưng có anh thì tốt hơn."
Tôi ngập ngừng liếc nhìn gương mặt bên cạnh: "Tương lai anh tính sao?"
"Sao cơ?"
"Tốt nghiệp xong anh sẽ đi du học phải không? Vậy chúng ta... sẽ chia tay chứ?"
Anh nắm ch/ặt vô lăng, hình như đã đoán trước câu hỏi này, có lẽ biết tôi đã hay tin.
Anh đột nhiên đề nghị: "Đến bar nhé?"
"... Đến đó làm gì?"
Tôi ngại nhớ lại lần trước.
"Đến rồi biết."
27
Tưởng anh đưa tôi đi giải tỏa tâm trạng, nào ngờ vừa vào phòng VIP, Nghiên tỷ đã xuất hiện.
Tôi bối rối đứng dậy. Nghiên tỷ dịu dàng: "Em gái đừng sợ, chị không ăn thịt người đâu."
Chị ngồi cạnh tôi, liếc Hạ Tử Khiêm: "Hồi đó anh nhất định hợp tác mở bar với tôi, bảo để dành tiền cưới vợ. Hóa ra bắt tôi làm trâu ngựa, còn anh ôm người đẹp về."
Tôi ngơ ngác, câu nói này hình như nói cho tôi nghe?
Hạ Tử Khiêm kể lại đầu đuôi câu chuyện:
Lần đầu anh trai dẫn Hạ Tử Khiêm về nhà, tôi đầu tóc bù xù được gọi ra phòng khách.
"Đây là Hạ Tử Khiêm, bạn cùng lớp." Anh trai giới thiệu.
Thấy gương mặt điển trai, tôi bỗng phấn chấn hét to: "Chào anh Tử Khiêm!"
Hạ Tử Khiêm bảo, chính khoảnh khắc ấy tôi đã thu hút anh.
Tôi hỏi: "Sao cơ?"
Anh nói những cô gái đẹp tự nhiên không son phấn rất hiếm, giọng tôi vừa ngọt lại pha chút hoang dại.
Anh thú nhận sau đó đã lo lắng suy tính.
Tôi lại hỏi: "Lo gì?"
"Lúc đó em mới học cấp ba, anh không tiện theo đuổi. Hơn nữa tương lai anh đã được định sẵn, nếu không chuẩn bị trước thì khó lấy được em."
"...?"
"Đúng lúc chị họ anh muốn mở bar mà gia đình phản đối, thiếu vốn. Anh góp vốn để sau này dù bất hòa với nhà vẫn có tiền nuôi em."
Tôi sửng sốt.
Bình luận
Bình luận Facebook