Mưu Đồ Gian Nan Của Mẫu Thân

Chương 6

25/08/2025 15:38

Trên phương diện tình sự, nàng vừa e ấp xuân tình lại chưa thông thạo đạo này, vừa đoan trang đức hạnh lại không cưỡng nổi sự ve vãn của hắn. Vừa là phu quân vừa là sư phụ, khi thì như khách làng chơi khi lại tựa phụ thân. Tất cả đều hợp với hình tượng Triệu Vân Ngạn tự vẽ về mình.

Ba ngày vô sự trôi qua, ngày trở về phủ, mẫu thân và phụ thân cười không ngậm được miệng:

- Vân Ngạn nhi của ta, con gái ta quả thật nghịch ngợm lại vụng về, nếu có gì sai sót, con cứ tới mách ta.

Triệu Vân Ngạn nắm ch/ặt tay ta, ánh mắt đượm đầy tình ý:

- Trinh Nhi không thể có lỗi lầm nào.

- Dẫu có sai, chẳng lẽ nhị lang nỡ không tha thứ cho thiếp?

Ta cố ý ra vẻ kiêu ngạo khiến mọi người yên lòng. Triệu Vân Ngạn cũng sẵn lòng đóng vai kẻ sợ vợ, khiến các nô tì đều tán dương tình thâm phu thê.

Màn xe buông xuống, xung quanh vang vọng không khí phố thị nhộn nhịp. Triệu Vân Ngạn bỗng áp sát, cười ranh mãnh:

- Tối nay đương nhiên sẽ không tha cho nàng.

8

Mấy ngày vắng phủ, bề ngoài trong phủ vẫn phong bình lãng tĩnh.

- Ta chẳng ngờ lại là hồ ly tinh! Quấn lấy Hầu gia đến nỗi không chịu về phủ! Triệu lão phu nhân lạnh giọng.

Triệu Vân Ngạn vô thức siết ch/ặt tay ta, ra hiệu đừng bận tâm.

Tối đến, Linh Chi lén đưa đồ bồi bổ:

- Phu nhân mừng lắm, không ngớt niệm Phật đấy!

- Tốt nhất hãy sinh hạ bạch b/éo, cho mấy tiện tỳ ở hai các kia tức ch*t!

Ta bật cười, bà lão họ Triệu đúng là đóng kịch quá đà.

Đêm ấy, Triệu Vân Ngạn tới Lan Trúc Hiên, ngập ngừng không nói. Ta đoán được phần nào, bởi buổi chiều Vọng Tuyết Các đã đ/ập vỡ ba bình Nhữ Diêu.

- Nỗi phiền n/ão của nhị lang cũng là phiền n/ão của thiếp. Ta xoa má hắn - Chẳng cần bận lòng đến Trinh Nhi.

Triệu Vân Ngạn vốn đang lưỡng lự, nghe vậy bỗng áy náy:

- Trinh Nhi, vốn đã hứa cùng nàng...

- Không sao, nhị lang mau đi xem đi, đừng để Hồng Tú muội muội động th/ai khí.

Triệu Vân Ngạn tới Vọng Tuyết Các, ta lấy tập thư pháp của hắn ra xem. Thở dài, quả thật tầm thường, nếu phải khen chỉ có thể nói thanh tú. Xem được nửa ngày, vừa định tắt đèn nghỉ ngơi, màn trướng bỗng bị vén lên.

Triệu Vân Ngạn quay lại. Thấy thần sắc ủ rũ, ta đoán ngay nửa phần. Cãi nhau với Ngô Hồng Tú, lại còn rất to. Không hỏi duyên cớ, chỉ kéo rèm xuống:

- Nhị lang muốn nghỉ chứ?

Hắn cởi áo ngoài, ôm ta lên giường, thở dài:

- Hồng Tú thật không biết điều.

Hôm sau giữa trưa, Đăng Tụy từ Vọng Tuyết Các tới mời Triệu Vân Ngạn, quỳ ngoài sân nửa ngày, hắn chỉ lạnh mặt uống trà:

- Cứ để Ngô Hồng Tú quỳ g/ãy chân, trước năm cũng không gặp!

Đăng Tụy ậm ừ rút lui.

Triệu Vân Ngạn cầm bút, vòng tay ôm ta dạy viết từng nét.

- Nguyệt Nô viết rất tốt.

- Là sư phụ dạy hay.

Triệu Vân Ngạn thích thú cách nói này, dạy dỗ rồi lại bắt đầu không yên phận.

Vừa buông màn, bên ngoài đại nha hoàn mang theo hai tiểu nha hoàn tới thỉnh ý. Thị nữ Liễu Nhi của Triệu Vân Ngạn nói:

- Nhị gia, Từ tiểu nương sai Ngọc Vinh hỏi lễ vật các vương phủ năm nay nên chuẩn bị thế nào.

Nàng hầu đó là Ngọc Vinh? Sao ta thấy không giống? Chưa kịp hỏi, Liễu Nhi cười đáp:

- Mấy hôm trước Ngọc Vinh Ngọc Đường ăn cắp trâm của tiểu nương đem b/án, đã đuổi đi rồi. Vì Hầu gia và phu nhân không có phủ, lại là người trong phòng tiểu nương mất mặt nên không báo. Giờ đưa lên hai nữ tỳ mới, tiểu nương quen gọi Ngọc Vinh Ngọc Đường nên không đổi.

Nguyên lai là thế. Triệu Vân Ngạn bực dọc:

- Chủ tử các người việc này cũng phải hỏi sao?

- Hai vương gia thêm kim đàn, lại có vị vương gia bị Thánh thượng trách ph/ạt nên chủ tử không quyết được.

Triệu Vân Ngạn lại trầm mặc hồi lâu. Ta thấy hai nữ tỳ phía sau Ngọc Vinh tuổi còn nhỏ, áo mỏng co ro trong giá lạnh.

- Nhị lang cho bọn trẻ câu trả lời đi, trời lạnh quỳ ngoài kia tội nghiệp lắm.

- Về bảo chủ ngươi, tối nay ta sẽ tới nói.

Ngoài cửa im bặt, Triệu Vân Ngạn thở dài:

- Vãn Ý cái gì cũng tốt, chỉ có tính nhu nhược không quyết đoán.

- Nhưng đó cũng là ưu điểm, chưa từng sai sót.

Cuối cùng, hắn nhìn ta:

- Ta vẫn thấy Nguyệt Nô tâm tư tế nhị, hơn nữa vốn nên để nàng quản gia.

Ta mỉm cười tỏ vẻ yếu thế:

- Hãy dạy hết chữ này đã, chỉ luyện chữ đã là khổ sở rồi!

Chưa kịp hắn nói tiếp, Ngọc Vinh lại quay về:

- Chủ tử nói, thấy Đại nương nương chỉ có Đông Tình và Xuân Minh tỷ tỷ, sợ thiếu người, xin gửi Tuyết Đoàn và Tuyết Nhung tới hầu.

Triệu Vân Ngạn ôm ta:

- Vãn Ý thấy nàng hỏi nhiều, sợ đắc tội nên đưa người tạ lỗi đấy.

- Được rồi, ta là Dạ Xoa, nhị lang cũng tránh xa ra, kẻo ta học không xong chữ lại oán h/ận.

Triệu Vân Ngạn hôn trán ta, nói có việc tối sẽ tới thăm. Tuyết Đoàn và Tuyết Nhung mới mười lăm tuổi. Tuyết Nhung lanh lợi, vào liền liếc mắt quan sát khắp phòng rồi lạy một lạy. Tuyết Đoàn vụng về, đợi Tuyết Nhung đứng dậy mới vội quỳ xuống.

- Tuyết Nhung theo Đông Tình, Tuyết Đoàn theo Xuân Minh. Chỗ ta ít việc lắm.

Khi đuổi họ đi, Đông Tình hỏi:

- Cô nương không sợ họ là tai mắt của Nhạn Hà Các sao?

- Trong hầu phủ này có bí mật gì đâu, đừng cho họ tới gần hầu hạ là được.

Đông Tình nhìn ta, đắn đo rồi nói:

- Nghe nói Ngọc Đường và Ngọc Vinh bị Từ tiểu nương gả cho bọn dưới chân, một tên c/ờ b/ạc nát rư/ợu, một tên đ/á/nh vợ ch*t, đều chẳng phải người tử tế.

Bút ta dừng lại, chợt nhớ dáng vẻ Ngọc Đường và Ngọc Vinh. Họ là hai chị em, Ngọc Đường là chị. Chị có mái tóc đen huyền, em thì ta không nhớ rõ. Chỉ nhớ hai người nhón chân vịn cửa, thở dài thương hại ta.

Khi Triệu Vân Ngạn không tìm được chỗ giải tỏa, lúc Từ tiểu nương hạ huyết không ngừng, đã đưa cả hai chị em lên giường hầu hạ. Triệu Vân Ngạn đã quên họ, đến thú vị cũng chẳng buồn nếm thử.

Ta nghĩ ngợi rồi hỏi Đông Tình:

- Vậy nhờ Chu tổng quản bên ngoài nhắc nhở chồng họ, khiến hai người này biết sợ, phải kiềm chế lại.

Danh sách chương

5 chương
05/06/2025 19:58
0
05/06/2025 19:58
0
25/08/2025 15:38
0
25/08/2025 15:36
0
25/08/2025 15:35
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu