Tìm kiếm gần đây
Ngày thứ hai sau khi trở về, bà nội đã đến nhà. Bề ngoài là quan tâm đến con cháu, từng câu từng chữ đều chân thành nhân nghĩa. Nhưng thực chất là đến để thị uy.
"Tiền trong nhà bây giờ đều là do con trai tôi ki/ếm được, tôi biết con cũng vất vả, đã sinh cho gia đình Từ chúng ta một đứa con gái, lại còn nuôi nó thành sinh viên đại học. Nhưng con xem, nó đã đi học đại học rồi, con cũng không còn bận rộn gì nữa, sao không lên kế hoạch sinh đứa thứ hai đi? Lần này, chúng ta sẽ kiểm tra giới tính, lựa chọn kỹ càng. Như vậy, trong lòng con cũng có chỗ dựa."
"Người già rồi mà không có con trai bên cạnh chăm sóc thì lúc nào cũng thấy hụt hẫng. Với lại tử cung của đàn bà con gái, chẳng phải là để nối dõi tông đường sao? Cũng không thể để hoang phí thế này mãi được."
"Tất cả đều vì tốt cho các con."
Người mẹ ngày xưa chỉ biết phản kháng bằng sự hung hăng ngang ngược, cuối cùng bị mọi người chê cười là vô giáo dục, là đàn bà lắm điều.
Ngay cả bà ngoại cũng đứng về phía bà nội, cho rằng bà ấy có lý.
Nhưng người mẹ bây giờ đã khác.
Bà từ từ ngẩng đầu lên, nở nụ cười bình thản: "Tử cung của bà thành tựu to lớn thế, hay là bà về bảo chồng bà trao giải thưởng cho bà đi? Hoặc bảo con trai bà dựng bia ca ngợi công đức của bà?"
Bà nội tức gi/ận đến mức nổi cơn thịnh nộ, mẹ tôi vẫn điềm nhiên mỉm cười quan sát, thỉnh thoảng lại phụ họa: "Phải đấy, bà nói cái gì cũng đúng."
Tôi trốn trong góc, cố nén tiếng cười đến đ/au cả bụng.
Khi bà nội hậm hực rời đi, mẹ mở lon bia uống một ngụm lớn, nói với tôi: "Con biết không? Mẹ đã từng ph/á th/ai 8 lần vì bố con, có một lần còn bị chửa ngoài tử cung phải c/ắt bỏ một bên vòi trứng."
Lòng tôi thắt lại, tất cả những chuyện này tôi đều không hề hay biết.
"Đừng thương hại mẹ, sau này cũng đừng dễ dàng thương hại bất kỳ ai. Một khi cảm thấy người khác đáng thương, con sẽ không ngừng tự vấn bản thân, làm gì cũng thấy mình sai."
Tôi cũng mở lon bia vừa uống vừa hỏi:
"Thế mẹ đã từng thương hại con chưa? Đứa con luôn tìm cớ cho lỗi lầm của cha mẹ. Con muốn biết, mẹ có từng bao biện cho con, có thấu hiểu cho con không?"
Mẹ khựng lại, uống ừng ực mấy ngụm bia rồi im lặng.
Đến lon thứ sáu, bà đột nhiên khóc nức nở: "Mẹ hy sinh nhiều thế cho con, sao chỉ nhận lại sự oán h/ận?"
Bà đã thay đổi mà như chẳng đổi, vẫn là người mẹ luôn phủ nhận tôi để khẳng định ý kiến bản thân.
Tôi phẩy tay không muốn nói tiếp, vừa định đứng dậy vào phòng thì mẹ chợt nắm lấy tay tôi thì thào:
"Con biết tại sao bố con lại tự tin thế không? Vì hắn có cha mẹ luôn hậu thuẫn vô điều kiện. Còn mẹ? Sau lưng mẹ chẳng có ai, mẹ phải tự mình che chở cho con, dựng xây tổ ấm. Sao con chỉ biết oán trách mẹ thế hả con?"
Bà nhất định phải bắt tôi xin lỗi, thừa nhận mình bất hiếu sao?
Tôi gi/ật phắt tay ra, bước vào phòng không ngoảnh lại.
Như mọi lần trước, trong góc khuất không ai hay, đ/au đớn vật vã, sụp đổ trong im lặng.
Lại thêm mấy ngày im lặng như tờ.
Tôi mới hiểu, hóa ra chúng tôi đều không dễ dàng thay đổi đến thế.
Cách hòa giải của chúng tôi vẫn như xưa - mẹ gọi ra ăn cơm, tôi cũng thuận theo bậc thang mà xuống.
Tối đó, bố lại viện cớ không về. Mẹ vừa ăn đồ mang về với tôi vừa cười hiền hậu: "Công việc quan trọng, anh cứ bận đi. Em định dẫn con đi du lịch vài hôm, chừng bốn năm ngày gì đó."
Bao giờ nói đi du lịch thế?
Tôi ngơ ngác nhìn bà.
Cúp máy xong, mẹ gắp miếng thịt cho vào bát tôi: "Mẹ sắp ly hôn rồi, con chỉ được theo mẹ."
Tôi cắm đầu ăn, trong lòng vui như hội nhưng làm ra vẻ thản nhiên.
Còn cố tình hỏi: "Sao thế?"
Mẹ đáp: "Theo mẹ, con mới có nhà."
16
Tôi chưa từng nghĩ mẹ lại có ngày tà/n nh/ẫn đến thế.
Bà giả vờ đi du lịch, dẫn tôi ở khách sạn để bố lơi cảnh giác.
Rồi dùng kế "bắt cò mồi".
Khi theo dõi được địa điểm chính x/á/c, tôi định xông vào thì mẹ kéo tay lại, ánh mắt lấp lánh phấn khích:
"Mẹ không thích đấu khẩu, mệt lắm. Cứ phải liệt kê xem đối phương hèn hạ ng/u ngốc thế nào, ch/ửi rủa xong lại thấy tổn thương chính mình."
Tôi thắc mắc: "Vậy phải làm sao? Không vào trong thì không lấy được chứng cứ."
Mẹ chọc ngón tay vào trán tôi: "Thế mới nói kinh nghiệm mẹ hơn con cả đường đời. Con... cứ nghe mẹ khuyên là được."
Mười mấy phút sau, bà gọi cảnh sát báo chính x/á/c số phòng khách sạn, tố cáo có đôi nam nữ đang giao dịch m/ại d@m.
Trong lúc đợi cảnh sát đến, bà còn thong thả gọi trà sữa, đ/á viên, đường 70%.
Nhìn bà h/ồn nhiên nhấm nháp trà sữa như thiếu nữ, lòng tôi nghẹn đầy cảm xúc phức tạp, suýt nữa đã khóc.
Ánh chiều tà lãng mạn, gió đêm quấn quýt lá cây dịu dàng.
Không lâu sau, bố và người phụ nữ áo quần xốc xếch bị cảnh sát dẫn ra khỏi khách sạn lên xe.
Mẹ nở nụ cười thắng lợi, núp trong góc vẫy tay chào hóm hỉnh.
Tôi tự hỏi, lẽ nào bà đã buông bỏ?
"Mẹ cũng có phần tăm tối đấy. Cái giá để sống lại một đời đắt thế, sao có thể dễ dàng tha thứ cho họ?" Mẹ nắm tay tôi, bước từng bước về hướng ngược lại.
Không một lần ngoái nhìn.
Khi cảnh sát gọi mẹ đến bảo lãnh, chúng tôi đang ăn mì cay.
Vừa thổi phù phù vì cay xè, mẹ vừa nói vào điện thoại: "Ồ? Anh ấy bảo là ngoại tình chứ không phải m/ại d@m ư? Thế thì bố mẹ anh không dạy dỗ tử tế, phiền các anh dạy lại giúp nhé."
Cúp máy xong, mẹ lập tức gọi cho bà nội: "Con trai bà phạm pháp ở đồn cảnh sát đấy. Đến bảo lãnh nhanh đi, tôi đang du lịch xa không về kịp. Nhớ mang theo hai người họ hàng khéo ăn nói để còn đỡ đần."
"Sao phải mang theo hai người họ hàng khéo nói thế ạ?"
Chương 7
Chương 10
Chương 8
Chương 12
Chương 14
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Bình luận
Bình luận Facebook