Lòng ta bỗng chốc rối bời, vội vàng hỏi thăm danh tính kẻ kia, nào ngờ Tấn Vương lại ra vẻ huyền bí, bảo rằng ngày sau tự sẽ rõ.
Ta hỏi không ra, đành phải bỏ qua.
Dạ cứ ngứa ngáy, ước gì theo chân Tấn Vương trở về.
Tên xảo quyệt này, chắc đem mối h/ận trên người Nhị tỷ tỷ trút lên đầu ta, khiến lòng ta như lửa đ/ốt.
Phụ chương: Sau khi Nhị tỷ tỷ qu/a đ/ời, kinh thành cũng yên ổn trở lại.
Nhưng chiến sự Tây Bắc khẩn cấp, trăm họ căng như dây đàn.
Đại Tấn giao chiến với Sở quốc mấy tháng trời, Sở vương mê đắm nữ sắc, hôn quân vô đạo lại ngạo mạn, sớm đã mất lòng dân.
Tấn quân thế như chẻ tre, một mạc đ/á/nh tới kinh đô Sở quốc.
Có văn quan can gián, xin để Sở quốc quy hàng thần phục.
Thái tử vốn nhân từ lại phản đối, nói rằng m/áu đền m/áu, mối h/ận thành trì bị tàn sát, bọn quý tộc Sở quốc đừng hòng thoát thân.
Trong khoảnh khắc, quần thần xôn xao.
Võ quan đứng sau lưng Thái tử, m/ắng lại văn quan.
Văn quan nói: "Sát ph/ạt quá độ, e trời quở, nếu chiêu an Sở quốc, thêm nước chư hầu, còn tỏ rõ nhân nghĩa của Thánh thượng."
Võ quát gầm: "Cha tổ mày! Không phải mày xông trận, ch*t không phải huynh đệ mày, nên mới dễ dàng nói nhân nghĩa. Lão tử mà ch/ém cả nhà mày, sợ mày sốt ruột muốn đào mồ tổ lão tử lên!"
Văn quan: "Ngươi thô lỗ! Ngươi t/àn b/ạo!"
Võ quan: "Ta không thô lỗ không t/àn b/ạo, mày sớm bị Sở quân treo trên thành phơi thây khô rồi!"
Cãi nhau mãi, hai phe lại đ/á/nh nhau.
Văn quan đ/á/nh đâu lại võ quan, khóc lóc: "Hoàng thượng ôi! Hạ thần nguyện tử gián!"
Hoàng thượng chỉ cột: "Trẫm chuẩn tấu."
Văn quan nghiến răng, lao đầu vào cột.
Sau khi văn quan tử tiết, Hoàng thượng phán: "Thái tử có khí phách, cứ theo ý Thái tử."
Về sau, Thái tử lên ngôi, cảnh tượng ấy lại tái diễn.
Bấy giờ, giặc Oa khấu quấy nhiễu duyên hải, võ quan xin mệnh diệt tận nước Oa.
Văn quan can rằng Oa quốc là phiên thuộc, răn đe là đủ, nhưng võ quan không chịu, quyết b/áo th/ù cho dân chúng ven biển.
Hai phe lại đ/á/nh nhau, lại có văn quan xin tử gián.
Thái tử nói: "Lần này Oa quốc gi*t bốn ngàn dân ta, lần sau bốn vạn, lần sau nữa bốn mươi vạn."
"Cái nước châu chấu đ/á voi kia, để lại hậu họa vô cùng. Không diệt đi, Đại Tấn ắt có quốc nạn."
Quốc sư tâu: "Thánh minh vô cùng! Oa quốc tà khí ngang tàng, ắt phải trừ diệt."
Giây phút ấy, ta chợt hiểu vì sao nhiều người xuyên việt nguyện đi theo Thái tử.
Điều Thái tử muốn, xưa nay chẳng phải thống trị vạn dân.
Người cùng ta đến từ hậu thế, biết rõ vương triều rồi sẽ diệt vo/ng.
Người mở cửa thông thương, bày mưu diệt thế gia, chấn hưng khoa giáo, trọng nông thương, tất cả đều vì khi cách mạng hậu thế tới, Hoa Hạ ta không phải chịu ngoại xâm, không c/ắt đất bồi thường.
"Thu sơn hà, định cửu châu, trời phù Hoa Hạ, thiên thu vạn đại!"
Ta cuối cùng đã hiểu lời Thái tử đã nói khi đứng trên đỉnh núi năm nào.
Ta giấu mình không vướng thế sự, nhưng có người bày cục ngàn năm, cải biến vận nước.
Nếu thế giới này thực là một quyển sách, thì nhân vật chính trong sách, tất là Thái tử.
【Toàn văn hết】
Chương 6
Chương 20
Chương 15
Chương 9
Chương 17
Chương 15
Chương 23
Chương 19
Bình luận
Bình luận Facebook