1. Tôi và Hứa Thước đã sống chung được 2 năm. Hôm nay, sợ bị thuật toán định giá phân biệt đối xử, tôi định mượn điện thoại anh ấy lên Taobao so sánh giá. Chưa kịp với tay, anh đã gi/ật vội chiếc điện thoại. Dù cách nhau hai người nhưng tôi vẫn cảm nhận rõ sự căng thẳng tỏa ra từ anh. Tôi giả vờ không nhận ra điều gì, với lấy chiếc điều khiển TV bên cạnh. Bất ngờ, anh bật dậy khỏi ghế sofa như bị điện gi/ật. Tôi đờ đẫn nhìn. Ánh mắt anh đóng băng khi thấy tôi cầm điều khiển. Thấy tôi chăm chú nhìn, Hứa Thước xoa đầu tôi bằng giọng cứng nhắc: 'Em yêu, dạo này vất vả rồi. Đợi anh xong việc, bọn mình đi đăng ký kết hôn nhé.' Chúng tôi yêu nhau 5 năm. Chuyện làm đám cưới tôi đã nhắc hơn chục lần, lần nào anh cũng viện cớ bận chuyện nhảy việc. Dần dà, anh chỉ về nhà vài bữa mỗi tháng. Mỗi lần phàn nàn, anh lại ôm tôi vào lòng dỗ dành: 'Anh đang nỗ lực vì tương lai hai đứa mình. Em cho anh thêm chút thời gian, được không?' Lần này dùng đến chiều bài cũ, đủ thấy anh đang hoang mang tột độ. Sau bữa tối, anh cầm điện thoại vào toilet. Tôi nằm thao thức nhớ về những kỷ niệm từ ngày mới quen. Anh kém tôi 3 tuổi, chúng tôi gặp nhau trong đêm lễ tốt nghiệp khi cùng làm MC. Sau đó, anh suốt ngày đuổi theo sau gọi 'chị ơi chị'. Mọi chuyện cứ thế tự nhiên như nước chảy mây trôi. Chiếc giường xịt xuống. Vòng tay Hứa Thước vòng qua eo, hơi ấm phảng phất mùi sữa tắm. Anh thì thầm: 'Mai sinh nhật em rồi. Anh đang lục tìm quà sinh nhật, muốn tạo bất ngờ nên mới giấu điện thoại đấy.' Hóa ra vào toilet là để hỏi ý kiến bạn bè. Nhưng lời giải thích nghe gượng gạo quá. Tôi thuận đà hỏi: 'Mai anh có đi cùng em không?' Anh siết ch/ặt tôi hơn: 'Anh đã xin nghỉ phép rồi.' Im lặng. Điện thoại lại sáng lên. Liếc mắt xem tin nhắn, anh đặt máy xuống như không có gì. Tôi trằn trọc đến gần sáng mới chợp mắt. Hứa Thước - kẻ lười dậy sớm nhất nhà - đã rời giường lúc 7h. 'Em ngủ tiếp đi, anh ra ngoài m/ua đồ chút.' Anh mặc quần áo nhanh như chạy trốn. Tôi hỏi: 'Anh đi đâu?' 'Bạn Lục nhờ chuyển đồ cho bạn gái mới chuyển nhà.' Tôi quen Lão Lục qua mấy bữa ăn chung. Tôi và bạn gái cậu ta - Lạc Lạc - khá thân. Khi anh đi khuất, tôi gọi cho Lạc Lạc. Chuông reo mãi mới nghe. Giọng cô ấy khàn đặc, rõ ràng vừa bị đ/á/nh thức. Chuyện đã rõ như ban ngày. Năm thứ 5 yêu nhau, Hứa Thước phản bội tôi. Không cần kiểm chứng thêm. 2. Gần trưa, Hứa Thước mới gọi điện: 'Anh xin lỗi, trưa nay không về được. Đồ đạc chưa chuyển xong. Tối nhất định về ăn cơm với em nhé?' Tôi biết mình không có quyền lựa chọn. Cả ngày tôi ngủ vùi. Tỉnh dậy lúc hoàng hôn, nỗi cô đơn trào dâng. Tôi ôm ch/ặt chăn ngồi thừ. Hứa Thước về đúng lúc đó, tay xách túi quà. 'Chúc em sinh nhật vui vẻ. Xin lỗi vì về muộn.' Anh tiến lại gần. Tôi ngửi thấy mùi hương thoang thoảng. Túi quà được đưa trước mặt: 'Anh biết em thích nước hoa. Đây là quà sinh nhật anh chọn, không biết em có thích không.' Trong túi mỏng tang chỉ lẻ loi lọ nước hoa. Mùi hương nam tính. Và đã được dùng dở. Tôi không vạch trần. Sau 5 năm tình cảm, trước khi có bằng chứng x/á/c thực, tôi vẫn nuôi hy vọng cuối. Tôi ôm anh như mọi khi: 'Cảm ơn anh. Em rất thích.' Chúng tôi ra ngoài ăn tối. Anh tất tả chăm sóc từng li. Tôi nhắm mắt ước trước bánh kem. 'Mong mọi chuyện chỉ là hiểu lầm. Mong chúng ta mãi bên nhau.' Tiếng cười khúc khích vang lên. Tưởng mình nghe nhầm, tôi hé mắt. Hứa Thước đang cười tươi nhìn màn hình điện thoại. Lâu lắm rồi tôi không thấy anh cười rạng rỡ thế. Tôi sửng sốt. Bắt gặp ánh mắt tôi, nụ cười anh đóng băng. 'Anh đang xem gì vậy?' Giọng anh gượng gạo: 'Mấy câu chuyện cười thôi.' Tôi cúi xuống: 'Cho em xem với.' Tay anh lướt vội. Khi tôi nhìn thấy màn hình, chỉ còn trang tin tức. Anh tỏ ra áy náy: 'Anh lỡ tay refresh mất rồi. Không tìm lại được đâu.' Trái tim tôi chìm nghỉm. Vậy trong lúc tôi cầu nguyện cho tình yêu vĩnh cửu, anh đang nghĩ về ai? Ra khỏi nhà hàng, sắc mặt tôi tái nhợt. Hứa Thước nắm tay tôi nũng nịu: 'Không hợp khẩu vị à? Hay mình đi ăn cá nướng em thích nhé?'
Bình luận
Bình luận Facebook