“Sao lại có chuyện này? Ta không tin Lê Lạc Thần Quân là người như thế, ắt hẳn có kẻ mạo danh nàng!”
“Đây rõ ràng là vu họa trắng trợn, chúng ta đã oan khuất Hồng Diệp Thượng Thần rồi.”
“Nhưng vì sao Lê Lạc Thần Quân lại làm thế? Phải có nguyên do chứ? Nàng vốn chỉ là yêu chứ không phải m/a, còn Hồng Diệp Thượng Thần năm xưa có thể kh/ống ch/ế Xích Hồng Tản là chuyện ai nấy đều biết, có lẽ đây là âm mưu của M/a tộc.”
“Chẳng phải Trạch Ly Đế Quân đứng sau chỉ đạo sao? Chẳng ai dám chất vấn Đế Quân, đành đổ tội cho yêu tinh hoa lê này?” Một tiểu tiên quân lên tiếng, “Vì lẽ gì Đế Quân phải làm thế?”
Đúng vậy! Vì cớ gì? Lòng ta đầy nghi hoặc, Vũ Khê cũng chân mềm lảo đảo lùi lại mấy bước, thu chân vốn định bước lên pháp đàn.
“Không thể nào! Sao lại là tiểu sư muội? Sư tôn sao có thể h/ãm h/ại sư muội? Đây nhất định là giả dối! Ta không tin!” Vũ Khê cúi đầu, giọng nói nghẹn đặc.
Ta bỏ ngoài tai lời lẩm bẩm của Vũ Khê, đứng trên pháp đàn ngăn cản mọi kẻ muốn c/ứu Lê Lạc. Nhìn nàng sắp bị lôi đình đ/á/nh tan h/ồn phách, lòng ta vô cùng khoan khoái.
Nhưng... ta không thể để nàng ch*t dễ dàng thế, như vậy quá nhẹ nhàng rồi.
***
Hơn một ngàn hai trăm năm trước, sư tôn không biết từ đâu dẫn về một tiểu yêu tinh, nói rằng nàng sẽ là sư muội của chúng ta.
Từ nhỏ ta đã không có thân nhân, nên đối với tiểu sư muội hóa hình từ hoa lê này vô cùng cưng chiều. Từ mỹ vị đến châu báu, thứ gì ta cũng sẻ chia cùng nàng. Những lần nàng tr/ộm xuống phàm giới bị sư tôn phát hiện, đều là ta đứng ra nhận tội. Thậm chí cả chuyện quen biết sư tôn thế nào, hôn ước với sư huynh ra sao, ta đều kể cho nàng nghe.
Nhưng về sau, Lê Lạc luôn quấn quýt bên sư tôn, chiếm đoạt Vũ Khê của ta. Thời gian sư tôn chỉ đạo ta ngày càng ít đi, khoảng cách giữa ta và Vũ Khê cũng dần nới rộng.
Vũ Khê từ chỗ chỉ tặng quà cho ta, dần cũng biếu quà cho Lê Lạc. Rồi chàng không còn hái hoa tặng ta, không nấu ăn cho ta, không vẽ tranh trước mặt ta, không dùng Hạo Nguyệt Cung nữa. Chàng nói yêu ta, nhưng không thấy đáp trả nên mệt mỏi.
Vũ Khê không tin ta đã động tâm với chàng từ lúc ở phàm giới. Không hiểu chàng từ đâu được côn trùng tình hoa, muốn dùng nó bắt ta yêu chàng say đắm.
Nhưng sau khi trúng côn, người đầu tiên ta thấy lại là sư tôn. Lúc ấy Vũ Khê đang cùng Lê Lạc truy bắt một yêu thú chỉ mới Đại Thừa kỳ.
Giờ nghĩ lại mới vỡ lẽ, hẳn là Lê Lạc đã đưa côn tình hoa cho Vũ Khê. Sau khi ta trúng đ/ộc, nàng lại tìm cớ gọi Vũ Khê đi.
Ta vì khuôn mặt của Trạch Ly Đế Quân mà yêu không được, mỗi tháng chịu nỗi đ/au x/é tim. Dù sao Trạch Ly cũng là sư tôn ta kính yêu như thầy như bạn. Sau khi biết chuyện côn tình hoa, sư tôn cố ý xa cách ta.
Chàng nói: “Không thấy sư tôn, con sẽ đỡ đ/au đớn hơn.”
Lần xa cách này đã kéo gần tình sư đồ giữa chàng và Lê Lạc, còn ta thì cảm thấy bị sư tôn lãng quên.
Khi chàng xuất hiện trở lại, gương mặt bình thản, giọng mang chút lãnh đạm: “Hồng Diệp, sư tôn sẽ tìm cách giải côn cho con.”
Hai trăm năm trôi qua, ta vẫn chưa đợi được kết quả. Chàng là sư tôn, ta là đồ đệ, lại càng không thể trái đạo luân thường tương ái.
Vũ Khê khi ấy vô cùng tự trách: “Hồng Diệp, lỗi của ta là không ở bên em. Sư tôn đã ph/ạt ta tĩnh tâm trong Hàn Băng Động trăm năm. Chỉ vì quá yêu em, sợ mất em nên mới ra hạ sách này. Em tha thứ cho ta nhé?”
Lúc ấy ta đã tha thứ. Từ khoảnh khắc trúng côn nhìn thấy Trạch Ly Đế Quân, đ/ộc côn đã khiến ta không còn thích chàng nữa, nên việc tha thứ cũng dễ dàng.
Sau khi mãn hạn ph/ạt, Vũ Khê không tìm ta trước, mà đến chỗ Lê Lạc: “Lúc ta bị ph/ạt, chỉ có tiểu sư muội đến thăm.” Ý nói ta đã không đến thăm chàng.
Ta cảm nhận được, Vũ Khê cũng dần không còn yêu ta nữa. Trái tim chàng đã bị Lê Lạc cuỗm mất.
Nhưng tất cả chẳng phải do chàng gây ra sao? Hạ côn khiến ta yêu khuôn mặt sư tôn, nhưng lại yêu không được, mỗi tháng chịu nỗi đ/au x/é lòng. Làm sao ta có thể đến thăm chàng?
Nỗi thống khổ do hai người họ gây ra khiến ta oán h/ận sinh tâm m/a. Ta muốn họ từng người trả giá.
Kẻ hại Vân Hằng là Lê Lạc và Trạch Ly. Kẻ khiến năm vạn thiên binh cùng vô số thần tộc t/ử vo/ng là Trạch Ly. Nhưng kẻ mở ra lỗ hổng chính là Vũ Khê. Không một ai trong bọn họ vô tội!
Đến hôm nay ta mới nghi ngờ, năm xưa chính Trạch Ly đã bỏ th/uốc vào rư/ợu khiến ta hôn mê, không thể tham gia thần m/a đại chiến, bị nh/ốt trong Hàn Băng Động hơn hai tháng.
Ta đã thay bọn họ gánh lời nguyền rủa ngàn năm, đã đến lúc để họ nếm trải hương vị này rồi.
Lúc này, Vũ Khê dằn lòng xúc động, c/ầu x/in sự tha thứ: “Sư muội, ta sai rồi! Ta không nên nghe lời xàm ngôn của Lê Lạc. Em là vị hôn thê của ta! Sao ta có thể không tin em mà tin một yêu tinh mới quen vài chục năm?”
Chàng nói ra vẻ thành khẩn, như muốn quỳ xuống lạy ta.
Ta thu hồi lôi ph/ạt, ném Lê Lạc lên pháp đàn: “Vậy Vũ Khê, ngươi có muốn ta cho cơ hội chuộc tội không? Nhưng ta chưa chắc đã tha thứ.”
Thực ra ta chẳng định tha cho ai cả. Nếu hiện tại hai người họ yêu nhau, thì việc Lê Lạc bị phế dưới tay Vũ Khê chính là hình ph/ạt thích đáng.
Vũ Khê nghe vậy sửng sốt, ấp úng: “Sư muội, bất cứ việc gì em bảo, ta đều làm. Chỉ c/ầu x/in em đừng lạnh nhạt, đừng đoạn tuyệt với ta, được không?”
Ánh mắt chàng đầy van nài, giọng nói nghẹn ngào, đủ khiến người khác mềm lòng. Nhưng không lay động được ta.
“Ta muốn ngươi từ từ lóc tiên cốt, phế tu vi của nàng. Được chăng?” Ta lười nhác đáp, không hồi đáp thỉnh cầu của chàng.
Lê Lạc tuy là yêu nhưng đã tu thành tiên cốt. Ta muốn nàng phải chịu đ/au đớn như ta năm xưa.
“Được.” Vũ Khê giọng run nhẹ, bước đến trước mặt Lê Lạc.
Bình luận
Bình luận Facebook