Cô ấy thu mình trong góc ghế sofa khóc nức nở, chẳng buồn để ý đến ai cả.
Thời gian đã muộn, có lẽ do tâm trạng không tốt cộng thêm ngày đèn đỏ sắp tới, tôi cảm thấy mệt mỏi nên kéo Phương Hoài định về.
Nhưng ngay khi chúng tôi vừa đứng dậy, Hàn Oánh vốn đang co ro trong góc bỗng gi/ật mình nhìn sang, rồi ánh mắt ngấn lệ hướng về phía này.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi thậm chí nhận ra sự căng thẳng vô thức của Phương Hoài.
Giây tiếp theo, Hàn Oánh đưa tay về phía Phương Hoài, "Phương Hoài, anh ôm em được không?"
Sau đó, Phương Hoài nói lời xin lỗi rồi dắt tôi mở cửa đi ra, nhưng điều khiến cả hai bất ngờ là khi vừa bước khỏi phòng riêng, Hàn Oánh đột nhiên lao từ phía sau ôm ch/ặt lấy eo Phương Hoài.
Bàn tay đang nắm ch/ặt bỗng buông ra, chứng kiến cảnh tượng này tôi lại chẳng thấy bất ngờ chút nào, chỉ là không biết phải giữ thái độ thế nào.
Phương Hoài gương mặt khó chịu gỡ Hàn Oánh ra, nhưng cô vừa khóc vừa ôm ch/ặt lấy anh, "Đừng đẩy em ra, Phương Hoài... em xin lỗi, em không nên đề nghị chia tay..."
Tôi bước tới định kéo Hàn Oánh đang s/ay rư/ợu rõ rệt ra, nào ngờ bị cô ấy hất mạnh tay, cúi đầu khóc nức nở.
"Hàn Oánh, Phương Hoài là bạn trai tôi..." Tôi bất lực nói.
"Bạn trai cô? Đồng Ngôn, cô hiểu gì chứ? Cô biết chúng tôi đã trải qua bao nhiêu chuyện không? Cô biết anh ấy đã từng yêu tôi nhiều thế nào không? Cô biết khi tôi đề nghị chia tay, anh ấy đã van nài tôi thảm thiết ra sao không? Đồng Ngôn..."
"Đủ rồi!!" Phương Hoài đột ngột quát to, gạt cô ấy ra rồi đẩy về phía bạn cùng phòng, sau đó bước lại nắm tay tôi lặng lẽ rời đi.
Toàn thân tôi như tê dại, cảm thấy một chút x/ấu hổ khi giữa chốn đông người, phải nghe tình đầu của bạn trai kể lại quá khứ giữa họ.
Chẳng biết đi bao lâu, Phương Hoài dừng lại quay sang nhìn tôi, anh hỏi: "Đồng Ngôn, anh không cố ý giấu em đâu."
Tôi gượng cười, "Ừ, em biết anh không muốn em suy nghĩ nhiều phải không?"
"Đồng Ngôn..."
"Thôi, em không trách anh, đừng nhắc lại nữa."
Tôi thật sự mệt mỏi vô cùng, chẳng muốn nghĩ ngợi thêm.
Hôm sau, ngày đèn đỏ của tôi đến sớm, đ/au đến mức không xuống giường nổi. Đang ngồi thẫn thờ nhìn hàng loạt tin nhắn của Phương Hoài thì Hàn Oánh xuất hiện.
Cô ấy đến để xin lỗi, tiện thể tiếp tục kể về quá khứ giữa cô và Phương Hoài.
Phương Hoài và cô ấy là bạn học cấp ba, hai người hẹn nhau thi cùng trường cùng ngành, nhưng vào ngày thi đại học, Hàn Oánh đột ngột viêm ruột thừa.
Hàn Oánh học lại một năm, rồi vẫn thi vào đây.
Hai người yêu nhau một năm thì chia tay vì mâu thuẫn.
Giọng Hàn Oánh dần khàn đặc, "Đồng Ngôn, tôi xin lỗi, tôi... thật sự không biết phải làm sao, nhưng chị hẳn cảm nhận được, Phương Hoài... không yêu chị."
Tôi nằm trên giường tầng, mở mắt nhìn lên trần nhà, lâu sau mới bình thản nói: "Ừ, trên bàn có khăn giấy, ra ngoài nhớ đóng cửa giùm."
Cô ấy dường như còn muốn nói gì, tôi ngắt lời: "Hàn Oánh, dù thế nào đi nữa, Phương Hoài hiện tại vẫn là bạn trai tôi."
Vừa dứt lời, tôi đã nghe tiếng cửa đóng sầm.
Trong ký túc xá chỉ còn mình tôi, tôi trở mình, nước mắt lăn dài từ khóe mắt thấm vào gối.
Chợt nhận ra mình không biết trách ai, trách bản thân đem lòng yêu Phương Hoài? Hay trách Phương Hoài nhận lời tỏ tình của tôi? Hoặc trách việc tự tay dẫn Hàn Oánh đến trước mặt Phương Hoài...
9
Chuông điện thoại reo hết hồi này đến hồi khác, tôi nhấn nút nghe máy.
Giọng Phương Hoài đầy lo lắng vang lên: "Đồng Ngôn, em sao thế? Không trả lời tin nhắn cũng chẳng nghe điện thoại?"
Tôi cắn môi, thở nhẹ một hơi cố gắng bình tĩnh: "Không sao, vừa rồi tình đầu của anh đến khuyên em từ bỏ anh, tốn chút thời gian."
Đầu dây bên kia đột nhiên im bặt, ngay cả hơi thở cũng như nín thở.
Mãi lâu sau, tôi mới nghe giọng anh hơi căng thẳng: "Đồng Ngôn..."
Bên tai chỉ văng vẳng tiếng thở nhẹ của anh, nước mắt ở khóe mắt lau mãi chẳng hết, tôi lặng lẽ chờ đợi.
Rất lâu, tôi nghe giọng anh khàn đặc: "Đồng Ngôn, đừng chia tay được không?"
Tôi cúp máy.
Làm sao tôi không nhận ra, Phương Hoài thật ra chẳng yêu tôi chút nào? Người anh giấu trong tim rốt cuộc vẫn là một ai khác.
Hình xăm trên cánh tay đã tẩy mất, chiếc nhẫn đơn giản đeo trên cổ, số điện thoại không lưu tên trong máy, cùng những lần tâm trạng thay đổi bất thường... Tôi chẳng biết phải thuyết phục hay lừa dối bản thân thế nào rằng Phương Hoài đã quên cô ấy rồi.
Những ngày sau đó, tôi không trả lời tin nhắn của Phương Hoài, cũng chẳng nghe điện thoại anh gọi nữa.
Thỉnh thoảng gặp nhau trên đường, tôi vẫn bước thẳng, tôi biết anh luôn theo sau lưng.
Chỉ là tôi chưa nghĩ ra, nên kết thúc hay tiếp tục mối qu/an h/ệ này.
Hàn Oánh không tìm tôi nữa, duy chỉ có Phương Hoài mỗi chiều tối đều đứng dưới ký túc xá tôi, dù tôi chẳng thèm gặp, anh vẫn đến, đợi đến khi trời tối mới rời đi.
Đó là khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi của anh.
Anh không biết, anh đứng dưới đó bao lâu, tôi cũng ở ban công tầng trên bấy lâu.
Tôi không biết nên từ bỏ, hay nên thử thêm lần nữa.
Cho đến hôm đó, khi tôi ôm sách về ký túc, từ xa đã thấy anh ôm bó hoa hướng dương đứng dưới tòa nhà.
Tôi chợt nhớ, ngày mai là ngày anh thi đấu.
Đây là lần đầu tiên sau bao ngày, anh nắm lấy cổ tay tôi, đưa hoa vào lòng tôi.
Ngày tháng không gặp, hóa ra không chỉ mỗi tôi là tiều tụy.
Anh khẽ nhếch môi, thận trọng hỏi: "Đồng Ngôn, chúng ta chưa chia tay phải không?"
Mắt tôi bỗng cay xè, tôi ôm bó hoa cúi đầu, im lặng.
Anh đưa tay chạm vào cánh hoa hướng dương, "Anh nhớ em từng nói thích hoa hướng dương, anh cũng rất thích, nó giống em, như một mặt trời bé nhỏ."
"Đồng Ngôn, đợi anh thi xong, anh sẽ giải thích hết mọi chuyện với em được không? Em chờ anh, được không?" Giọng anh thoáng chút van nài khó nhận ra.
Nếu đây là một canh bạc, tôi nguyện đ/á/nh cược lần nữa, cược bằng tất cả niềm tin và tình cảm tôi dành cho anh.
Bình luận
Bình luận Facebook