Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
- TocTruyen
- Mèo nhỏ thích ăn Quýt
- Yêu Đại Gia
- Chương 1
Tôi gọi xe lại trúng phải chiếc Maserati, lên xe chàng thiếu gia giàu có dùng tôi làm thùng rác than thở suốt 40 phút. Về nhà phát hiện được miễn phí tiền xe. Hôm sau, thiếu gia lại nhận đơn đặt xe của con chó nghèo như tôi.
1
Như mọi ngày, tan làm tôi đặt xe qua ứng dụng. Đơn hàng có người nhận ngay, 'Thưa bác tài, tôi mặc áo len trắng.'
Giữa dòng xe cộ qua lại, chiếc Maserati xanh đậm dừng ngay trước mặt.
Tôi lùi lại hai bước.
'Bác tài ơi, bác đâu ạ? Cháu không thấy.'
Đầu dây bên kia là giọng nam trẻ: 'Tôi đang bật đèn khẩn cấp.'
Tôi nhìn quanh: 'Cháu vẫn không thấy. Trước mặt có chiếc Maserati, cháu đứng ngay cạnh nó.'
'Chính là tôi đây.'
????
Tôi r/un r/ẩy mở cửa xe. Chưa kịp đóng cửa, tài xế liếc qua gương chiếu hậu: 'Cô ngồi phía sau làm gì?'
Hả??? Tôi ngồi sau để về nhà chứ làm gì nữa?
Nhưng vẫn ngoan ngoãn bò ra ngồi ghế trước, nghĩ thầm có lẽ ngồi sau khiến họ cảm thấy bị xem như tài xế, thiếu tôn trọng.
Tôi thắt dây an toàn, ngồi ngay ngắn.
Tài xế trẻ đeo kính râm, trên gọng in logo Chanel. Trong xe thơm phức, nhưng có lẽ không thơm bằng Chanel.
'Cô làm ở đây à?'
Thiếu gia lên tiếng, giọng điệu bình thản như đang phỏng vấn bảo vệ.
'Vâng ạ.'
'Lương nhiều không?'
Tôi nắm ch/ặt dây an toàn, căng thẳng hơn cả khi phỏng vấn xin việc: 'Tạm ổn, thực tập sinh tháng 4,5 triệu.'
Hàm anh ta nhếch lên: 'Chỉ có vậy thôi à.'
'Vâng.'
Xe dừng đèn đỏ, anh hạ cửa kính, tay trái đặt lên thành xe, một tay lái.
Ngửa cổ thảnh thơi: 'Cô biết không? Mẹ kế tôi còn trẻ hơn cả tôi.'
???? Sao tôi biết được chứ??
'Chà, chuyện này...'
Anh xoa mặt thở dài: 'Về nước mới thấy mọi thứ đã đổi thay hết.'
'Đúng vậy, phát triển nhanh lắm.'
Đèn xanh, anh đạp ga vọt đi: 'Hồi cấp 3 họ đưa tôi ra nước ngoài, chỉ cho tiền chứ không quan tâm. Giờ về nước, bố đổi hai đời vợ, mẹ có ba nhân tình, chẳng ai báo trước.'
Tôi gật đầu, nặn ra vẻ đ/au lòng: 'Ôi, sao lại thế.'
'Về nước không bạn bè, không thích nghi nổi, mới biết dùng Alipay, cả ngày chẳng ai nói chuyện, tiếng Việt cũng giảm sút.'
Tôi lắc đầu: 'Đâu có, tiếng Việt của anh chuẩn lắm, em nghe hiểu hết.'
Anh quay sang nhìn, nhướng mày: 'Thật à?'
Hử? Lại mắc lỗi rồi sao? Có khi thiếu gia không muốn tôi hiểu?
'Không không, em cũng chẳng hiểu mấy, tiếng Việt em dở lắm.'
Anh im bặt, khẽ mỉm cười.
Cười xong lại nhíu mày: 'Bạn gái mới của bố tôi là bạn cùng lớp cấp 2, thật không muốn về nhà.'
'Hả?!'
Đến đây tôi không nhịn nổi, đây là thế giới của người giàu sao??
Anh vượt ẩu qua xe trước, suýt va chạm. Người ta ch/ửi rủa, anh giơ ngón giữa.
'Con bé đó trước thích tôi, hay sang nhà chơi. Sau khi tôi đi, không hiểu sao lại quen bố. Trước gọi tôi là Long ca, giờ tôi phải gọi nó là dì Trương.'
Tôi ngoảnh mặt cười thầm.
'Khỏi cần nhịn cười, chính tôi cũng muốn cười.'
Rồi anh tiếp luôn: 'Bố bắt tôi vào xưởng học việc để sau kế thừa gia nghiệp. Tôi không muốn. Ông ấy cho 500 triệu để tự kinh doanh, nhưng tôi chẳng biết làm gì.'
'Chà, em xin bố 500 nghìn còn bị nghi v/ay nặng lãi. Làm từ thời nhà Thanh cũng chưa chắc ki/ếm nổi 500 triệu.'
Anh bật cười: 'Cô thú vị đấy.'
Sắp về đến nhà: 'Thiếu gia vui là tôi mừng rồi, khi nào khởi nghiệp nhớ thuê em làm bảo vệ nhé.'
Tưởng chỉ là cuộc gặp tình cờ, nào ngờ về nhà thấy thiếu gia miễn phí tiền xe.
Đúng là con nhà giàu, tôi nịnh sếp vài câu đã tưởng thích, ép cùng tăng ca. Nịnh thiếu gia được miễn 20k tiền xe, có tiền ăn tối.
Tưởng chuyện xe sang chỉ là tình tiết nhỏ, nào ngờ hôm sau đặt xe lại trúng đơn của thiếu gia.
2
Tôi b/án tín b/án nghi leo lên xe: 'Haha, trùng hợp thế.'
Hôm nay thiếu gia không đeo kính, thay trang phục mới, da trắng dáng thanh niên khoảng đôi mươi.
Anh gật đầu ra hiệu đóng cửa, vẫn thẳng thừng như cũ:
'Tôi cãi nhau với bố rồi, không thèm nói chuyện, sẽ ra ở riêng.'
Ăn cơm Tấm phải giữ lưng Tấm, đã nhận 20k của người ta nên hôm nay tôi hùa nhiệt tình hơn: 'Phải đấy, em ủng hộ anh.'
Thiếu gia phanh gấp tránh người đi đường, quay sang hỏi: 'Ủng hộ thế nào?'
???? Đụng đúng điểm m/ù rồi.
'Ủng hộ bằng lời nói ạ.'
Anh bĩu môi: 'Thành thật đấy.'
Thì sao chứ?
Nhưng tất nhiên không nói vậy, chỉ cười ngây: 'Hì hì.'
Trong xe chợt im ắng. Giờ cao điểm, xe cộ ùn tắc.
Tôi hơi sốt ruột, thiếu gia vẫn thản nhiên dựa cửa ngắm ráng chiều: 'Ở nước ngoài ít tắc, toàn chạy tốc độ.'
Chẳng biết đáp gì: 'Vậy ạ, em chưa ra nước ngoài.'
Thiếu gia ngoái lại nhìn, ánh mắt ngây thơ: 'Sao thế? Không thích à?'
???? Em không vào được Bách Khoa vì không thích ư? Em không cưới Ngô Ngạn Tổ vì không thích ư???
Tôi nhìn thẳng: 'Vì không có tiền ạ.'
Chương 10
Chương 11
Chương 8
Chương 28
Chương 15
Chương 21
Chương 7
Chương 11
Bình luận
Bình luận Facebook