Chiếc áo bông hoa to đã mặc từ mấy năm trước, lúc m/ua vừa vặn là thế, giờ nhìn lại sao cứ rộng thênh thang. Tôi chỉ biết mình sụt bao nhiêu cân từ ngày nhập viện, nào ngờ ngoại cũng g/ầy đi nhiều lắm.
Bóng lưng bác sĩ Phương khuất dần sau cánh cửa. Ngoại quay lại, miệng lẩm bẩm: 'Ôi bác sĩ Phương bận quá, lần nào đến cũng vội vàng thế. Nhưng tay nghề của bác ấy đỉnh lắm con ạ, mới hai tuần mà sắc mặt con đã hồng hào hơn nhiều.'
Tôi lặng thinh, ngoại vô tư đưa trái quýt rồi lại vội rút tay về: 'Già cả rồi, quên mất giờ con chưa được ăn, chỉ uống th/uốc Bắc thôi.'
Tôi chộp lấy quả quýt, nắm ch/ặt trong lòng bàn tay. Ngoại ngạc nhiên rồi bật cười: 'Sao thế? Thèm ăn à? Để ngoại cất đi kẻo con nhìn thấy lại thèm...'
Tôi siết ch/ặt trái quýt lạnh ngắt, hỏi: 'Chúng ta hết tiền rồi phải không?'
Nụ cười trên gương mặt nhăn nheo đóng băng. 'Ngoại đi v/ay mượn khắp nơi để chữa bệ/nh cho con đúng không?'
Ngoại cúi đầu im lặng. Tôi không dám tưởng tượng cảnh cụ già bảy mươi tuổi đầu - người chưa từng cúi đầu trước bất kỳ ai - phải đi van xin từng nhà. Mỗi mũi th/uốc đặc trị giá vài triệu, phải cúi lạy bao nhiêu lần mới đủ tiền một liều th/uốc cho tôi?
Ngửa mặt lên trần, từng giọt nước mắt chảy ngược vào cổ họng. 'Trả hết tiền đi ngoại, con muốn xuất viện.'
Ngoại gi/ật mình ngẩng đầu: 'Không được! Vừa đỡ chút xíu đã tính bỏ về à?'
Tôi lau vội dòng lệ, gượng cười: 'Về nhà vẫn uống th/uốc của bác sĩ Phương mà. Th/uốc Đông y hiệu quả lắm rồi.'
Ngoại chần chừ. Giọng nói phải thế nào mới tỏ ra tự tin đây? À phải rồi, thầy dạy biện luận từng nói - trước hết phải tự tin thì mới thuyết phục được người nghe.
'Th/uốc Tây đắt đỏ mà hiệu quả cũng thường thôi, chi bằng tập trung dùng Đông y. Ngoại không nghe bác sĩ Phương dặn sao? Giai đoạn hai tuyệt đối không được dùng Tây y nữa. Lời bác sĩ Phương, ngoại không tin à?'
Ngoại gật gù: 'Bác sĩ Phương nói gì cũng đúng. Thôi thì về nhà dưỡng bệ/nh vậy.'
5
Bác sĩ chuyên khoa tranh thủ nói riêng với tôi vài lời, nhắc nhở dù bệ/nh tình có thuyên giảm nhưng vẫn rất nguy kịch, khuyên không nên xuất viện. Ông ấy hỏi thêm: 'Y tá nói có thầy lang đến phòng cháu giới thiệu phương pháp nhịn ăn chữa bệ/nh?'
Tôi gật đầu: 'Thực sự hiệu nghiệm ạ.'
Ông ấy trầm ngâm, chọn lọc từ ngữ: 'Có tác dụng thì tốt rồi. Đông y nghìn năm tuổi ắt có chỗ tinh túy. Chỉ là...' Ông ngập ngừng, 'Tôi từng gặp không ít lang băm mượn danh Đông y. Tất nhiên không ám chỉ thầy th/uốc của cháu, nhưng ranh giới mong manh lắm, cháu và bà phải tỉnh táo.'
Tôi mỉm cười hỏi thẳng: 'Cháu khó qua khỏi lắm phải không?'
Bác sĩ trầm tư hồi lâu: 'Có bệ/nh nhân giai đoạn cuối vẫn sống thêm mấy chục năm.'
Tôi bật cười, cảm kích vì cách ông khéo léo viện đến những trường hợp hiếm hoi để an ủi. Gió đêm lùa qua khe cửa, tôi với tay ra ngoài hứng làn gió lạnh. Cần cái lạnh đó để có đủ dũng khí thổ lộ.
'Dùng song song Tây y và Đông y chắc chắn tốt hơn. Cháu biết mà bác sĩ Cung ơi. Nhưng cháu hết tiền rồi. Ngoại cháu... ngoại cháu đi v/ay n/ợ chữa bệ/nh cho cháu.'
Hức... lại khóc rồi. Quản Khiêm ơi, đồ vô dụng.
'Hồi cấp ba, ngoại nhặt ve chai đóng học phí cho cháu. Có lần tan học, cháu gặp ngoại đang mò mẫm trong thùng rác. Ngoại gọi tên mà cháu sợ bạn bè cười, giả vờ không nghe rồi bỏ chạy. Cháu từng làm ngoại đ/au lòng như thế đấy.'
Nước mắt như suối tuôn, tôi chùi vội: 'Lớn lên cháu thề sẽ báo hiếu ngoại. Cho ngoại ăn sang, ở biệt thự, dẫn ngoại đi khắp thế gian. Giờ mới kịp mời ngoại dùng bữa ngon thì mọi thứ đã dừng lại.'
Hai bàn tay che mặt, ngón tay lạnh cóng thấm đẫm nước mắt nóng hổi: 'Ngoại đã ngoài bảy mươi rồi còn gánh n/ợ. Ngoại không nghĩ nếu cháu mất, cụ già lọm khọm ấy trả n/ợ bằng cách nào? Lại đi nhặt ve chai sao? Thế thì ch*t cũng không yên.'
Bác sĩ âm thầm đưa khăn giấy. Tôi nắm ch/ặt tờ giấy, gượng cười: 'Một mũi th/uốc Tây bằng cả tháng th/uốc Bắc. Thôi, trị liệu gì chẳng được? Biết đâu về quê uống th/uốc lại khỏi. Cảm ơn bác sĩ và y tá những tháng qua. Khỏi bệ/nh, cháu nhất định mang bức trướng đến tặng bác.'
Ông lặng đi hồi lâu, vỗ vai tôi cố giọng vui: 'Thế nhé, tôi đợi bức trướng của cháu đấy. Nhớ đừng thất hứa.'
Chuông điện thoại vang lên, ông vội vã ra về. Đến cửa còn ngoảnh lại dặn dò: 'Quản Khiêm, có gì khẩn cấp nhất định phải gọi tôi. Nhớ rằng dù xuất viện, cháu vẫn là bệ/nh nhân của tôi.'
Áo blouse trắng nhuộm ánh hoàng hôn ngoài hành lang - đó là hình ảnh cuối cùng tôi khắc ghi về bệ/nh viện. Ấm áp và dịu dàng đến nao lòng.
Tôi về quê, nơi non xanh nước biếc, không khí và ng/uồn nước tinh khiết - điều kiện lý tưởng để dưỡng bệ/nh theo lời bác sĩ Phương. Đương nhiên, tôi tiếp tục uống th/uốc của ông ta thêm một tháng nữa. Lần này toàn dược liệu quý hiếm, liều lượng tăng gấp đôi nên chi phí cũng đội lên đáng kể.
Bình luận
Bình luận Facebook