Một giọt nước mắt rơi xuống, rơi thẳng vào tô canh. Chiều hôm đó, tôi cảm thấy ngột thở, tim đ/ập dồn dập, trong tai văng vẳng tiếng ù tai chói lói hỗn lo/ạn. Mở mắt ra, trước mắt chỉ thấy một màu trắng xóa. Tôi cố giơ tay ấn chuông báo nhưng ngay cả cử động tay cũng bất lực. Trong cơn mê man, một ý nghĩ lóe lên: Có lẽ mình sắp ch*t rồi. Thực sự tôi không nhớ rõ quá trình cấp c/ứu, khi tỉnh lại thì trời đã tối mịt. Tôi biết, mình lại thoát ch*t lần nữa. Nhưng không biết còn thoát được bao nhiêu lần như thế? Bà ngoại ngồi bên giường, mái tóc bạc trắng dưới ánh đèn chói cả mắt. 'Cháu ơi, chúng ta để bác sĩ Phương mà dì Lý giới thiệu khám thử một lần, được không?' Giọng bà nghẹn ngào van nài. Tôi thở dài: 'Dạ vâng.' Cứ coi như th/uốc thang cuối cùng... Dù không khỏi, ít nhất bà cũng yên lòng phần nào, phải không? 4 Khác với tưởng tượng, bác sĩ Phương không giống kiểu lang băm mạo danh. Từ ngoại hình, cách ăn mặc đến lời nói đều toát lên vẻ đáng tin cậy. Ông là một lão niên hiền hậu, trước tiên bắt mạch cho tôi, đủ các bước vọng văn vấn thiết. Sau đó ông giới thiệu liệu pháp nhịn ăn, đưa cho tôi xem một xấp tài liệu. Tôi vẫn b/án tín b/án nghi: 'Nếu bỏ đói tế bào u/ng t/hư, những tế bào bình thường cũng sẽ ch*t đói theo. Chưa chắc u/ng t/hư đã ch*t mà có khi tôi đã tắt thở trước.' Ông mỉm cười: 'Tây y dùng hóa-xạ trị, cháu cũng đang uống th/uốc hóa trị đúng không? Chúng tấn công tế bào không phân biệt tốt x/ấu. Nếu không, sao cháu phải cạo trọc đầu? Vì th/uốc làm rụng tóc đúng không? Cháu học nhiều hiểu rộng, hẳn biết những loại th/uốc này không chỉ diệt u/ng t/hư mà còn h/ủy ho/ại nang tóc.' Ông nói chậm rãi, điềm đạm. Thấy tôi im lặng, ông tiếp: 'Người trẻ có định kiến với Đông y, tôi hiểu. Các cháu được giáo dục khoa học từ bé, học sinh hóa, nên khó tiếp thu âm dương ngũ hành, kinh lạc tạng phủ Đông y.' Ông ngừng một nhịp: 'Nếu không lầm thì Tây y đã bó tay với bệ/nh tình của cháu rồi, phải không?' Đúng vậy, đó mới là điểm mấu chốt. Tôi hít sâu, cảm giác bất lực lại bao trùm. Bác sĩ Phương quan sát sắc mặt tôi, ôn tồn: 'Vậy hãy theo phác đồ của tôi đi.' Theo ông, liệu trình đầu tiên kéo dài hai tuần. Trong khoảng thời gian này, tôi chỉ được uống th/uốc Bắc do ông kê, tuyệt đối không ăn uống gì khác. Ông nói: 'Đáng lý nên về nhà dưỡng bệ/nh, nhưng biết cháu vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng. Cứ qua liệu trình này xem kết quả thế nào đã.' Sắp ra về, ông nói thêm: 'Đến lúc đó, cháu sẽ tin tôi thôi.' Hai tuần sau, các chỉ số của tôi cải thiện rõ rệt. Hơn cả con số là tinh thần tôi phấn chấn hẳn. Bà ngoại không ngừng cảm thán bác sĩ Phương quả là thần y, nhưng tôi vẫn hoài nghi. Bởi song song đó, tôi vẫn dùng th/uốc đặc trị. Khi làm thí nghiệm ở trường, chúng tôi luôn kiểm soát biến số. Hiện tại cùng lúc tồn tại hai yếu tố là th/uốc Tây và th/uốc Bắc, không thể kết luận đơn thuần là nhờ Đông y. Khi bác sĩ Phương và dì Lý tới thăm, tôi thẳng thắn trình bày suy nghĩ. Ông cười: 'Nếu nhất định phải nói khoa học, thì trước đây cháu cũng dùng nhiều loại th/uốc đặc trị khác, hiệu quả thế nào cháu rõ. Như vậy có thể loại trừ biến số không?' Tôi lặng thinh, ông cũng không nói thêm gì. Dì Lý lên tiếng: 'Cháu biết không, bà ngoại cháu đã bắt đầu v/ay tiền người ta rồi.' V/ay tiền ư? Móng tay tôi cắm sâu vào lòng bàn tay. Tiếng nước chảy ồn ào từ nhà vệ sinh - bà đang rửa hoa quả tiếp đãi khách. Dì tiếp tục: 'Người già cả rồi, mở miệng v/ay tôi mấy nghìn, tôi đâu nỡ không cho. Tôi bảo không cần trả, thương cháu như con ruột. Nhưng cháu ơi, bà đã v/ay cả tôi rồi, chắc đã đi khắp họ hàng xa gần.' Tôi cúi nhìn đầu kim truyền dịch trên mu bàn tay, đ/au đớn bỗng trào dâng, mỗi hơi thở như có gai đ/âm. Lâu lắm tôi mới thốt lên được: 'Cháu tưởng chúng ta còn tiền.' Từ sau lần ngất xỉu, tôi đã chuyển hết tiền trong thẻ sang tài khoản bà, sợ mình đột ngột ra đi, bà già không đủ tiền thanh toán viện phí. Mấy lần hỏi thăm tiền nong, bà luôn bảo còn đủ. Hóa ra đã tới mức phải v/ay mượn cả những người mới quen vài tháng sao? Dì Lý nói tiếp: 'Bà từng khoe cháu giỏi giang, đại học đã tự ki/ếm tiền. Nhưng chắc bà không nói số tiền đó gần như cạn kiệt vì chữa bệ/nh cho cháu. Mỗi liều th/uốc đặc trị tốn cả chục triệu, gia sản dày mấy cũng không chịu nổi.' Bà ngoại bưng đĩa hoa quả ra, cuộc trò chuyện đ/ứt quãng. Bà vô tư cười hiền: 'Mời bác sĩ dùng hoa quả.' Bác sĩ Phương đứng lên đẩy đĩa quả về phía bà: 'Bác nên ăn nhiều trái cây tươi, giữ gìn sức khỏe để chăm cháu tốt hơn. Chúng tôi xin phép.' Ông dừng chân nói thêm: 'Nhưng có điều phải nói trước, nếu tiếp tục trị liệu ở tôi, sang liệu trình hai tuyệt đối không được dùng bất cứ thứ gì của Tây y nữa.' Bà ngoại định tiễn ông, ông xua tay rồi thở dài: 'Bác cũng phải giữ sức chứ, trông bác g/ầy hẳn so với lần trước.' Tôi cắn ch/ặt môi, nhìn bà ngoại.
Bình luận
Bình luận Facebook