Tìm kiếm gần đây
Tôi mắc bệ/nh nan y, bác sĩ nói tôi chỉ có thể sống tối đa hai năm nữa. Bà ngoại tôi không tin, đi khắp nơi tìm phương th/uốc dân gian để chữa trị cho tôi. Rồi bà bị lừa mất tất cả số tiền c/ứu mạng.
1
Bạn có biết cảm giác mắc bệ/nh hiểm nghèo khi còn trẻ là như thế nào không?
Đại khái là, vị bác sĩ vốn hơi sốt ruột khi nhìn thấy phiếu xét nghiệm của tôi bỗng dịu dàng hỏi: "Cháu đang học ở đây phải không? Bố mẹ đâu? Nếu nhà không xa lắm, gọi họ đến viện một chút nhé."
Tôi đáp: "Bố mẹ cháu mất rồi, cháu sống với bà ngoại."
Bác sĩ ngập ngừng, nói: "Vậy mời bà ngoại đến đây nhé. Việc điều trị hay không và phương pháp cụ thể cần thảo luận với người nhà."
Tôi cười, cười đến mức muốn khóc: "Không sao đâu, bác cứ nói thẳng với cháu. Cháu đã hỏi anh khoa y rồi, mấy tờ xét nghiệm này có ý nghĩa gì, cháu cũng hiểu đôi chút."
Bác sĩ im lặng.
Bên ngoài phòng khám ồn ào, nhưng trong này lại tĩnh lặng.
Trong khoảng lặng hiếm hoi ấy, tôi cảm thấy mình như sắp ch*t đuối.
Tôi vội vàng lấy khăn giấy từ cặp sách, nhưng không kịp nữa rồi, nước mắt đã rơi.
Bác sĩ lặng lẽ đẩy hộp giấy về phía tôi. Tôi rút một tờ, lau vội những giọt nước mắt.
Càng lau, nước mắt càng nhiều, không sao ngừng được.
Tôi nói: "Bà ngoại cháu già rồi, lại không biết chữ. Bà chưa từng rời khỏi thị trấn nhỏ quê cháu, đến tàu cao tốc cũng không biết đi. Bà lại bị cao huyết áp, cháu sợ bà biết chuyện rồi sẽ..." Tôi không nói hết câu.
Bác sĩ trầm ngâm một lát, nói: "Vấn đề là các phương pháp điều trị sau này đều cần người nhà ký x/á/c nhận. Không có chữ ký, chúng tôi không thể điều trị cho cháu."
Tôi lấy khăn giấy che mặt, từng tờ một, chẳng mấy chốc đã ướt sũng.
Bác sĩ khẽ nói: "Cháu gái à, thực ra bệ/nh của cháu chưa đến giai đoạn cuối. Về mặt y học, khả năng khỏi bệ/nh vẫn rất cao. Đối mặt với bệ/nh tật, tinh thần lạc quan rất quan trọng."
Bước ra khỏi viện, tôi nhận được điện thoại từ cố vấn học tập.
"Alo, Quản Khiêm à? Bạn cùng phòng nói mấy hôm trước cháu đi cấp c/ứu, có chuyện gì vậy?"
"Cháu có thể bị u/ng t/hư ạ." Tôi đáp.
Cô ấy im lặng đến mười mấy giây, rồi vụng về an ủi: "Đừng lo, Quản Khiêm. Y học bây giờ phát triển lắm, cháu còn trẻ, nhất định sẽ khỏi thôi."
Tôi "ừ" một tiếng.
Cô tiếp: "Chồng cô có người chú làm bác sĩ trưởng ở bệ/nh viện phụ. Cháu gửi kết quả xét nghiệm cho cô, cô nhờ họ xem giúp nhé?"
"Vâng ạ."
Cuộc gọi kết thúc.
Tôi đứng trên vỉa hè, mắt nhòa lệ, những con số đèn giao thông trở nên mờ ảo.
Đèn đỏ rồi xanh, người qua đường dừng rồi đi, lớp này tiếp lớp khác.
Một cô gái đi ngang qua, bỗng quay lại, cúi xuống vỗ vai tôi, ân cần đưa một gói khăn giấy và quả quýt.
"Đừng khóc nữa." Cô ấy thì thào.
Tôi ngẩng lên nhìn. Khuôn mặt cô ấy trong làn nước mắt hiện lên như ánh sáng dịu dàng.
Xin lỗi, xin lỗi, hôm nay tôi không đủ sức để cảm ơn bạn.
Nhưng tôi cầu chúc bạn mãi khỏe mạnh, không bao giờ phải trải qua nỗi đ/au và tuyệt vọng như tôi.
Đèn đỏ chuyển xanh, cô ấy đi xa dần.
Tôi đứng dậy, lau khô nước mắt.
Trong cơn gió lạnh phố phường, quả quýt trong tay tôi vẫn còn hơi ấm.
Ở Hàng Châu, nhiệt độ đã xuống thấp, thỉnh thoảng thoang thoảng hương hoa quế.
Giữa mùi hương quế lạnh lẽo ấy, tôi nhập viện.
Chỉ có cố vấn học tập biết mức độ nghiêm trọng của bệ/nh tình. Bạn cùng phòng và những người thân nhất đều nghĩ tôi chỉ vào viện phẫu thuật nhỏ, còn đùa rằng: "Ch*t ti/ệt, Khiêm Khiêm sẽ lỡ đợt thực tập kỹ thuật, không được làm công nhân mài búa rồi."
Họ cười rộ lên, tôi cũng cười theo, cười đến mức phải quay đi che đôi mắt đỏ hoe.
Điện thoại của dì họ gọi đến vào chiều tôi hoàn tất thủ tục nhập viện.
Dì nói vội: "Dì đang chuẩn bị lên Hàng Châu ký giấy tờ cho cháu, nhưng lỡ miệng khi đóng gói đồ đạc khiến bà ngoại biết chuyện rồi."
"Bà ngoại cháu cứ nhất định lên Hàng Châu chăm sóc cháu. Dì ngăn mãi không được..."
Tôi lặng thinh.
Dì họ đợi mãi không thấy tôi trả lời, thở dài: "Lẽ ra dì nên đi cùng bà, nhưng bà không cho, bảo nhà còn có con nhỏ và người già cần dì chăm... Khiêm Khiêm, cháu không trách dì chứ?"
Trách gì chứ?
Dì ấy vừa phải chăm con nhỏ vừa phụng dưỡng người già, bao năm nay cũng giúp đỡ tôi nhiều. Một người họ xa làm được thế đã là quá đủ, sao có thể bắt dì bỏ việc nhà lên chăm tôi?
Đạo lý này tôi hiểu, bà ngoại càng hiểu rõ.
Tôi cười: "Không đâu dì. Lúc trước dì đồng ý lên ký giấy cháu đã biết ơn lắm rồi. Dì cứ yên tâm lo việc nhà, cháu sẽ gọi điện cho bà."
Giọng dì đầy áy náy: "Cũng chẳng giúp được gì... À này Khiêm Khiêm, tiền chữa bệ/nh có đủ không? Dì chuyển khoản cho cháu nhé?"
Tôi vội từ chối: "Không cần đâu dì. Cháu có mở studio chụp ảnh, tiền để dành vẫn đủ ạ."
Dì thở phào nhẹ nhõm: "Nếu thiếu tiền nhất định phải nói với dì, đừng ôm khổ một mình nhé."
Dù dì không thấy, tôi vẫn gật đầu: "Cảm ơn dì... Chuyện cháu bệ/nh, xin dì giữ kín giúp. Cháu không muốn bà ngoại lại trở thành đối tượng đáng thương trong làng."
Năm đó bố mẹ gặp nạn, tôi còn nhỏ, chẳng nhớ gì.
Chỉ nhớ mãi hình ảnh căn nhà phủ đầy màu trắng tang thương, tiếng bà ngoại khóc thảm thiết, hàng xóm dìu bà với ánh mắt xót thương.
Với một người cả đời mạnh mẽ, sự thương hại dày đặc ấy đôi khi chỉ muốn trốn chạy.
Cuộc gọi với dì họ kết thúc, tôi gọi cho bà ngoại.
Chuông nhạc sặc sỡ vang lên vài giây thì được bắt máy.
"Alo, Khiêm Khiêm đó hả?"
Tôi không nhịn được, vừa nghe giọng bà đã khóc.
Thật là yếu đuối.
Tôi nín thở vài giây, cố nén tiếng nấc, rồi đáp: "Dạ, cháu đây. Bà ăn tối chưa ạ?"
Đầu dây bên kia vọng lại thông báo ga tàu: "Tàu sắp đến ga Hàng Châu, xin quý khách chuẩn bị xuống tàu."
Chương 7
Chương 9
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Bình luận
Bình luận Facebook