Ngắm Núi Xanh

Chương 9

13/06/2025 21:48

“Nhưng em đợi rất lâu, gió thổi khiến em lạnh cóng, chẳng có ai đến. Ngay khi em hoàn toàn mất đi ý chí sống, em đã đến, Tống Đới, em đã đến. Em nói là đến để c/ứu anh.” Nước mắt anh ấm áp rơi trên mặt tôi, xua tan cái lạnh. Anh khóc nấc lên, “Anh biết mà, em đến để c/ứu anh. Chỉ có em, Tống Đới, chỉ có em có thể c/ứu anh. Vì vậy đừng ch*t, xin em, đừng ch*t. Anh chẳng còn gì ngoài em… Đừng đối xử tà/n nh/ẫn với anh như thế, đã c/ứu anh rồi lại bỏ rơi anh.”

Tôi đưa tay lên vuốt mặt anh, “Đừng khóc nữa, Châu Ngọc Bạch. Em sẽ không ch*t đâu.”

Anh ôm ch/ặt tôi vào lòng, nghẹn ngào, “Anh đã viết cho em rất nhiều thư. Anh muốn tỏ tình với em, nhưng chữ nghĩa chẳng thành câu. Dù giỏi văn đến đâu, anh vẫn không thể tìm từ ngữ nào diễn tả được em. Những Hán tự mà anh từng cho là đắt giá, giờ đây lại trở nên sáo rỗng hoặc phù phiếm. Nhưng anh vẫn muốn nói với em: Anh yêu em. Từ rất lâu rồi, từ cái buổi chiều gió thổi qua rèm cửa lớp, khuôn mặt em thoáng hiện ngoài cửa sổ, anh đã biết từ khoảnh khắc ấy, trái tim anh mãi thuộc về em.”

“Vì thế, đừng ch*t.”

Tôi muốn đáp lời, nhưng không thể thốt nên lời.

Không biết bao lâu sau, ánh mặt trời khiến môi tôi khô nứt. “Châu Ngọc Bạch, em khát quá.”

Anh không phản ứng. Ngay khi nỗi hoảng lo/ạn trào dâng, tôi cố gắng điều khiển cơ thể này thì một dòng chất lỏng ấm nóng tràn vào miệng.

Vị ngọt tanh lấp đầy khoang miệng, khiến linh h/ồn tôi r/un r/ẩy.

Tôi biết đó là gì.

Tôi biết.

Cổ tay Châu Ngọc Bạch ép lên đôi môi khô ráp của tôi. Tôi nghe thấy giọng anh khàn đặc, yếu ớt: “Nếu một trong hai chúng ta phải ch*t, anh mong đó là anh. Tống Đới, em hãy sống thật tốt, rồi hãy quên anh đi – quên một kẻ nhạt nhẽo, vô vị như anh. Em hãy sống tiếp, đừng mang theo bất cứ gánh nặng nào.”

Nước mắt tôi lăn dài. Tôi không hiểu tại sao ông trời lại trêu đùa chúng tôi như thế.

Cho tôi tái sinh, cho tôi khả năng thay đổi tất cả, rồi lại đẩy tôi vào vực sâu, vào địa ngục.

Tôi khóc đến nghẹt thở, “Không, em không muốn thế. Châu Ngọc Bạch, đừng đối xử với em như vậy. Em không chịu nổi đâu, thật sự không chịu nổi.”

Đây không phải là kết cục của chúng ta.

Không thể kết thúc vội vã như thế.

Tôi ngất đi, hoàn toàn mất ý thức.

15

Tỉnh dậy trong bệ/nh viện, toàn thân đ/au đớn không cựa quậy được. Mãi sau ánh mắt tôi mới định hình được.

Biểu Ca vừa gọt táo vừa hát nghêu ngao. “Châu Ngọc Bạch đâu?”

Dây thanh quản tôi đ/au rát, giọng khàn đặc.

“Ở cạnh em kìa. Xoay người lại chút đi cô nương. May mà Châu Ngọc Bạch che chở cho em, em chỉ bị xước nhẹ. Vết thương sau lưng anh ấy nhiễm trùng, vết ở chân sâu tới tận xươ/ng. Chắc phải nằm viện đến tận khi khai giảng. Kết quả thi đã có, quả đúng là thần đồng, trạng nguyên danh phận. Hai đứa mình đậu sát vạch đại học loại hai, ít nhất cũng có trường để học.”

Tôi nghiêng người nhìn Châu Ngọc Bạch đang bất tỉnh trên giường bệ/nh. Nước mắt lăn dài từ khóe mắt, thấm vào gối.

“Thật tốt, anh ấy còn sống.”

Biểu Ca gõ nhẹ lên đầu tôi, “Nói gì tang thương thế? Chúng ta đều phải sống trăm tuổi.”

Đúng vậy, sống trăm năm, bạc đầu răng long.

- Hết -

Lên cao đài

Danh sách chương

3 chương
13/06/2025 21:48
0
16/06/2025 20:29
0
13/06/2025 21:45
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu