Trẻ con không hiểu những toan tính phức tạp giữa người lớn, An An hỏi tôi trên xe: "Mẹ ơi, sao bố trông không vui vậy?"
Tôi vừa lái xe vừa thờ ơ đáp: "Có lẽ bố không thích uống sữa đậu nành."
Nhưng dù anh ta có thích hay không, cuối cùng Lục Hành Chu vẫn phải chấp nhận sự thật là trong nhà đã có thêm một người ngoài.
Tối đó khi Lục Hành Chu gọi điện, tôi đang cùng An An dùng bữa tối tại nhà hàng trong vườn.
"Em đi đâu? Sao không ở nhà?"
Tôi hầu như có thể tưởng tượng được biểu cảm của anh khi nói câu ấy: cau mày, đường nét khuôn mặt căng cứng, lạnh lùng và khó chịu.
Anh đã quen với việc bất cứ lúc nào trong nhà cũng có một ngọn đèn chờ đợi mình.
Giờ ngọn đèn ấy tắt rồi, anh bắt đầu cảm thấy bực bội.
"Lục Hành Chu, em không có nghĩa vụ phải đợi ở nhà 24 giờ để canh chừng anh, càng không có nghĩa vụ phải báo cáo địa điểm của em."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, có lẽ anh cũng nhớ lại trước kia khi Giang Vãn Thu hỏi anh có về ăn tối không, anh cũng từng bực dọc như vậy.
"Giang Vãn Thu em có phiền không? Ngoài việc theo dõi anh ra, em chẳng có cuộc sống riêng sao? Anh đi đâu làm gì, lẽ nào phải báo cáo từng li từng tí với em?"
Ngay khi tôi định cúp máy, Lục Hành Chu cuối cùng lên tiếng: "Anh đói."
"Cô Trương đã chuẩn bị bữa tối rồi."
"Nhưng ng/uội hết rồi."
"Ng/uội thì anh không tự hâm nóng được à?"
Lục Hành Chu ngập ngừng, giọng nói cứng nhắc khi mở miệng: "Anh muốn ăn đồ em nấu."
"Ăn hay không tùy anh."
Tôi thẳng tay cúp máy.
Trong vô số đêm chờ Lục Hành Chu trở về, Giang Vãn Thu luôn hâm nóng thức ăn hết lần này đến lần khác.
Phần lớn thời gian, cuối cùng cô ấy cũng không đợi được anh ta về, một mình đối mặt với mâm cơm ng/uội ngắt.
Không biết lúc này, Lục Hành Chu có cảm nhận được một phần vạn cảm giác Giang Vãn Thu đã trải qua hay không.
9
Khi tôi và An An về nhà, Lục Hành Chu đã rời đi.
Thức ăn trên bàn vẫn bày nguyên ở đó, không động đũa.
Sau khi tắm rửa, dỗ An An ngủ, tiếng động vang lên từ tầng dưới.
Lục Hành Chu được Trịnh Tri Nguyệt đỡ vào nhà, trông anh ta say khướt.
Trịnh Tri Nguyệt vất vả lắm mới đỡ được Lục Hành Chu ngồi xuống ghế sofa, rồi tự mình đổ vào lòng anh.
Lục Hành Chu mơ màng gi/ật cà vạt, miệng lẩm bẩm khát nước.
Trịnh Tri Nguyệt rót cho anh một cốc nước, đưa lên miệng.
Lục Hành Chu há miệng uống một ngụm, rồi nhăn mặt đẩy ra: "Không phải nước, anh muốn uống canh giải rư/ợu!"
Trịnh Tri Nguyệt không giữ vững cốc, nước đổ đầy người cả hai.
"Em đi đâu ki/ếm canh giải rư/ợu cho anh bây giờ!"
Trịnh Tri Nguyệt nhíu mày, lại dựa vào người anh ta nũng nịu: "Anh xem quần áo ướt hết rồi, để em cởi ra nhé? Không một lát nữa cảm lạnh thì..."
Lúc này đang giữa hè, mấy giọt nước mà cảm cúm cái nỗi gì?
Tôi lạnh lùng nhìn Trịnh Tri Nguyệt đưa tay về phía cổ áo Lục Hành Chu, cởi cúc áo sơ mi cho anh.
Lục Hành Chu bỗng nắm lấy tay cô ta, Trịnh Tri Nguyệt đỏ mặt, giọng ngại ngùng: "Hành Chu..."
Ai ngờ giây tiếp theo, Lục Hành Chu khẽ gọi: "Vãn Thu..."
Trịnh Tri Nguyệt trợn mắt, không dám tin: "Anh gọi em là gì?"
"Vãn Thu..."
Lục Hành Chu thốt lên cái tên đầy lưu luyến, khiến tôi rùng mình.
Trịnh Tri Nguyệt tức gi/ận: "Hành Chu anh nhìn rõ đi, em là Tri Nguyệt mà!"
"Tri Nguyệt?"
Lục Hành Chu nhíu mày, lắc lắc đầu, dường như mới nhận ra người trước mặt.
Sau đó anh đẩy Trịnh Tri Nguyệt ra, loạng choạng đứng dậy.
Trịnh Tri Nguyệt níu lấy anh: "Anh đi đâu?"
Lục Hành Chu gạt cô ta ra: "Anh phải tìm Vãn Thu..."
Trịnh Tri Nguyệt vừa lo lắng vừa tức gi/ận, lại ngăn anh: "Không được đi, Giang Vãn Thu có gì hay đâu! Đến bao giờ anh mới ly hôn với cô ta!"
Nào ngờ Lục Hành Chu nghe xong nổi trận lôi đình, anh ta hung dữ đẩy Trịnh Tri Nguyệt ra: "Không ly hôn! Anh không ly hôn!"
Trịnh Tri Nguyệt ngã phịch xuống đất, tức gi/ận nhưng bất lực.
Cô ta gi/ận dỗi ném gối sofa xuống đất, rồi vừa lau nước mắt vừa bỏ chạy.
Lục Hành Chu gào khắp nhà tên Giang Vãn Thu, vấp phải bàn ghế, mãi không đứng dậy nổi.
Anh ta nằm dài dưới đất, như đứa trẻ ăn vạ đòi kẹo gào lên đ/au đầu.
Không khí yên ắng, không ai đáp lời.
Lục Hành Chu đành co người, ôm bụng thì thầm.
"Giang Vãn Thu, anh đ/au bụng..."
Trong tiềm thức, anh vẫn tưởng Giang Vãn Thu sẽ như mọi khi, sau khi anh say nấu cho anh một bát canh giải rư/ợu.
Rồi để anh nằm trên đùi cô, cô sẽ nhẹ nhàng xoa bụng cho anh đến khi hết khó chịu.
Tôi không thèm để ý, quay về phòng ngủ.
Một đêm ngon giấc.
10
Sáng hôm sau tỉnh dậy tôi mới biết Lục Hành Chu bị ốm.
Anh ta nằm trên sàn nhà lạnh cả đêm, cô Trương đến nấu bữa sáng mới phát hiện ra.
Anh bị cảm lạnh, sốt cao, nhưng bướng bỉnh không chịu đi bác sĩ.
Cô Trương nấu cháo mang vào, bị đuổi ra.
"Thưa bà, bà vào khuyên ông chủ đi, không ăn uống gì thì bệ/nh sao khỏi được?"
Cô Trương không hiểu, nhưng tôi rõ, anh ta đang cố tình làm thế cho tôi xem.
Tôi bưng khay đồ ăn vào phòng, Lục Hành Chu quay lưng lại, giọng đầy khó chịu.
"Anh đã bảo không muốn ăn!"
"Bố ơi, không nghe lời mẹ sẽ gi/ận đó!"
An An chống nạnh, dữ dằn.
Lục Hành Chu sững người, quay lại nhìn tôi rồi bản năng căng mặt.
Tôi không thèm để ý, đặt khay đồ ăn lên đầu giường.
An An chạy tới, đưa cốc nước cho anh: "Bố uống th/uốc đi!"
Lục Hành Chu ngại ngùng trước mặt con gái không dám làm cao, anh ngồi dậy dựa vào đầu giường, uống th/uốc rồi nhìn bát cháo trắng nhăn mặt.
"Em cho anh ăn thứ này?"
Tôi khoanh tay: "Ăn hay không tùy anh."
Lục Hành Chu trừng mắt nhìn tôi, thấy tôi không nhúc nhích, đành bưng bát ăn cháo.
Vừa nếm một miếng đã nhăn mặt, bỏ bát sang bên chê bai: "Nhạt nhẽo."
Tôi nắm tay An An quay ra ngoài: "Có ý kiến anh nói với cô Trương."
"Em đi đâu!"
Anh gọi theo sau.
An An thay tôi trả lời: "Mẹ đưa An An đi mẫu giáo, bố ở nhà phải ngoan nhé!"
Đưa An An xong trở về, Lục Hành Chu vẫn ở nhà.
Anh bị ốm, nhưng công việc không thể trì hoãn.
Trợ lý mang hồ sơ đến chờ anh ký, nhìn thấy tôi có chút ngỡ ngàng.
Bình luận
Bình luận Facebook