Lê Hương ngẩng đầu lên, ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm vào ta.
"Sao lại không quen biết? Hôm đó ta trong cung thả diều, diều rơi vào nghiên mực của Uẩn Ngọc ca ca, làm bẩn bức họa. Ta sợ bị trách ph/ạt, liền đẩy ngươi ra đỡ tội. Uẩn Ngọc ca ca thấy là ngươi, quả nhiên chẳng nói gì."
"Lúc ấy ngươi có lẽ chẳng để ý, nhưng ta thấp bé, bức họa của Uẩn Ngọc ca ca vừa đúng trước mắt. Người trong tranh khoác áo vàng nhạt, nụ cười vô tư, rõ ràng chính là ngươi."
Ta lại một lần nữa chấn động.
Nhớ lại hôm đó, ta đang xem dế đ/á/nh nhau trong bụi cỏ, đột nhiên bị Lê Hương đẩy đến trước mặt một người, thoáng giống vị hoàng tử nhỏ từng bị ta 'nhật hành nhất thiện' hành hạ ba lần, sau này cứ thấy ta là chạy mất dép.
Chưa kịp hiểu chuyện gì, hắn đã cuốn đồ đạc bỏ chạy không một lời.
Ta đã quen, nên cũng chẳng để bụng.
Nào ngờ, vị hoàng tử mặt tròn non nớt ngày ấy, dáng người còn chưa cao bằng ta, lại chính là Uẩn Ngọc?
Lại càng không ngờ, 'bạch nguyệt quang' của Uẩn Ngọc mà Vương m/a ma nhắc đến, hóa ra chính là ta?
"Dù lúc đó ngươi không biết, nhưng sau này Uẩn Ngọc ca ca tự nguyện lấy thân nuôi cổ c/ứu Thái tử, giúp ngươi thoát khổ hải. Dù người ngoài không hiểu, lẽ nào ngươi cũng không thấu?" Lê Hương chất vấn.
"Ta tưởng... ta tưởng hắn chỉ muốn hiển đạt, được Kỳ vương để mắt. Nói ra tự ta cũng thấy lố bịch. Nhưng lý do vô lý ấy, ta lại tin, chưa từng nghĩ tới phương diện khác." Lê Hương thở dài n/ão nuột: "Nếu muốn hiển quý, chỉ cần như các hoàng tử khác yên phận đợi Thái tử ch*t, cơ hội tranh đoạt vị trí Thái tử tha hồ mà có. Cần gì liều mạng chịu nỗi đ/au x/é tim c/ắt xươ/ng?"
Cổ họng ta nghẹn ứ.
Trên đời đâu nhiều may mắn thế? Cái mạng sống tưởng nhờ vận đen mà có, kỳ thực là kết quả từ tình cảm sâu nặng cùng sự liều mạng c/ứu giúp của Uẩn Ngọc.
Nỗi nhớ Uẩn Ngọc trào dâng, ta bảo Lê Hương: "Hôm nay ngươi ra ngoài, cố gắng đưa giúp ta phong thư cho hắn."
Quay vào phòng, ta viết mấy chữ nhỏ cuộn lại, giấu vào tay áo Lê Hương.
【Ngày mai giờ Dậu, Tây Môn đón tiếp. Tương tư khắc cốt, bất kiến bất tán.】
Ta phải tự c/ứu mình, gặp lại phu quân đã chịu hết khổ nạn.
14
Trong viện giam ta, còn nh/ốt một mỹ nhân khác.
Chẳng rõ thân phận nàng, chỉ thấy mỗi ngày có người ra vào phòng, theo sau là ti/ếng r/ên rỉ nh/ục nh/ã đ/au đớn.
Bất lực, ta chỉ lặng lẽ để th/uốc thang trước cửa.
Hoàng hôn buông, Thái tử tới.
Đôi mắt từng tựa khói mực nay ngập tràn sát khí.
Hắn không giả vờ nữa rồi.
"Ngươi có biết, Thất đệ khởi binh tạo phản? Những năm nay hắn bề ngoài dưỡng bệ/nh ẩn cư, thực chất âm thầm tích lũy binh mã. Giờ đã áp sát kinh thành, giằng co với thủ quân. Ta không ngờ, Thất đệ của ta lại có tham vọng lớn thế."
Thủ quân kinh thành giờ đều là người của Ngụy quốc công.
Tay ta lục th/uốc, chẳng thèm ngẩng đầu: "Xin hỏi điện hạ, hắn phản ai? Là Đại Kỳ hay Ngụy quốc công? Đánh thủ tướng Đại Kỳ hay tư binh họ Ngụy?"
"Họ Ngụy liều ch*t thủ hoàng thành, địch với họ Ngụy tức là phản Đại Kỳ."
"Chưa chắc, thủ vệ và kh/ống ch/ế, vẫn có khác biệt."
"Vậy ngươi có biết hắn vì gì mà phản?" Thái tử cúi xuống, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh.
Ta ngẩng mặt, ngơ ngác: "Chẳng lẽ điện hạ định nói vì ta? Ta đâu đủ tài. Thiên hạ đều biết Thất hoàng tử nhân từ nhất, vì xã tắc quên thân. Nếu hắn khởi binh, ắt là để trừ gian thần, phù trợ xã tắc."
Thái tử nắm lấy cằm ta, mắt tràn đ/ộc ý: "Ngươi rõ hắn vì cái gì. Ngươi có thể ch*t ngoài kia, hoặc sống lén lút nơi góc khuất, nhưng cớ sao phải quyến rũ hoàng tử khác, trở về hoàng cung?"
Phải, sống ch*t ta vốn chẳng ai để tâm.
Họ để tâm chuyện ta từng được cáo tri thiên hạ là người sẽ gả cho quân chủ tương lai Đại Kỳ.
"Điện hạ, giờ không phải lúc so đo. Nếu Thất điện hạ thực phản, cổ trùng trong người điện hạ phải làm sao? Bao năm qua vẫn nhờ một bát huyết mỗi tháng của hắn trấn áp."
Khóe miệng Thái tử nở nụ cười âm hiểm.
"Ngươi tưởng con cổ này giam ta được cả đời?"
"Nam Cương có bảo vật tên Ngọc Trùng. Dùng nó làm dẫn, có thể giải vạn cổ." Thái tử ngửa mặt nhìn phòng giam mỹ nhân: "Thứ ấy, đang ở trên người nàng."
"Nhưng điện hạ vẫn giam nàng. Chứng tỏ vật này chưa dễ lấy như lời điện hạ."
Thái tử cười lạnh: "Đúng. Nhưng ta muốn xem nàng trụ được bao lâu."
Ta ngẩng lên chăm chú nhìn mặt Thái tử, bật cười: "Ta cũng muốn xem điện hạ trụ được bao lâu."
Mặt Thái tử biến sắc, chưa kịp phản ứng đã đổ gục xuống bàn.
Đã bảo rồi, giờ ta dùng th/uốc đ/ộc đã thành thạo, cớ sao không tin?
Bị coi thường lâu ngày, địch nhân chẳng để ta vào mắt.
Tay chân thoăn thoắt cởi áo hắn, lấy mặt nạ dị dung đã chuẩn bị.
Lớp cải trang này khiến ta giống hắn năm phần, nhờ ánh chiều hoàng hôn giờ Dậu, có thể thành bảy.
Bảy phần đủ để ta lừa qua Tây Môn hoàng cung.
Uẩn Ngọc hẳn sẽ đúng hẹn đón ta chứ?
Đang định thay áo, chợt thấy bóng người đứng ngoài cửa.
Áo xốc xếch, mặt dính m/áu, là mỹ nhân bị giam.
Nàng lạnh lùng nhìn ta, giọng vỡ ngọc:
"Thả ta đi. Thứ hắn muốn, ta cho ngươi."
Ngọc Trùng Nam Cương, giải được vạn cổ, kể cả Cổ Vương.
Nhưng không ai biết, nó chẳng phải ngọc cũng chẳng là trùng, mà là một đ/ốt ngón tay mỹ nhân.
"Ngày được chọn làm Trùng sứ, ta đã ch/ặt đ/ốt ngón út. Ngọc Trùng thay thế nó, thành phần thân thể ta." Mỹ nhân bình thản dùng d/ao tách Ngọc Trùng đưa ta, băng bó vết đ/ứt, gương mặt như chẳng còn gợn sóng.
Bình luận
Bình luận Facebook