Tôi lí giải thích câu, liếc nhanh ta lại cúi đầu nhận lỗi.
Tiếng lửa tách châm tim đ/ập thình thịch.
Trước đây từng m/ắng hôi ch*t đi được, muộn cũng u/ng phổi, lại kỷ khói thụ động. Hồi gi/ật điếu của ném thùng rác.
Phải thế và thế nhau vực.
Trước kia ánh ch*t của làm sợ, dám trừng lại, véo má hỏi tạo phản à.
Giờ đây chỉ năng gì, đến mức chân r/un r/ẩy.
Cảm giác này y lớp thuộc bài ph/ạt vậy.
31
"Tiếp đi."
Tôi nuốt bọt: "Em xin lỗi, nên lén đi mắt."
Anh ta chợt hứng thú, nghiêng về phía trước, nâng cằm buộc phải anh.
"Anh thắc mắc đang yên đang lành anh, đi mắt. Muốn chơi 'trong nhà hồng kỳ đổ, ngoài đường cắm sừng' à?"
"Hay thành tiểu tam?"
Nụ trên môi băng, đôi chút tình cảm.
Hồi tưởng lúc tưởng là Trương dám để biết chuyện mắt, huống chi là Sanh.
Tôi a úng: "Không... dám ạ, em... em..."
Mắt đảo lo/ạn, thực chưa từng nghĩ đến tương lai.
Mọi đường đi đều gia đình sắp đặt, họ từng hơn gấp lo nghĩ. Dù gây họa cũng họ dọn dẹp thay.
Điều kiện tiên quyết là, tưởng chỉ là Trương Bình.
Anh chép miệng buông "Em anh?"
Tôi cắn lăn là đồ vô dụng.
32
Dù phải mà là Trương biết đi cũng hòng ta tế.
Như nói, ta thích thể diện, khí chất cao lắm.
"Sao, oan là à? Khóc thảm thiết thế?" gõ tẩu th/uốc: "Vậy nạn nhân phải làm sao? Có minh oan không?"
Tôi ngẩng phắt đầu: gì đây? định t/ự t* để hả gi/ận sao?
Tôi lau nức "Nếu hết gi/ận, em... tầng hai quá sợ."
"..."
Anh lâu nói.
Khẽ thở hỏi: "Hồi đi test chưa?"
Không hiểu sao đột đề tài, đáp: "Chưa ạ."
Căn phảng chỉ tiếng nấc nghẹn của tôi.
Một lúc hỏi: "Anh thể tha thứ cho không?"
"Tha thứ gì?"
"Vì biết lượng sức dám bao nuôi anh, lại giá rẻ mạt. Vì dám lén đi mắt."
"Vậy định thế nào?"
33
Tôi xì mũi, lấy tấm thẻ ngân hàng sẵn: "Đây là toàn tài sản của em, căn nhà này cũng lại anh."
Tôi thêm: "Được ạ?"
Cuối hiểu sao giàu ngày càng giàu.
Bởi những kẻ m/ù quá/ng đ/âm phải họ, lần này mất cả chục tỷ.
"Trong này bao nhiêu?"
Anh lật tấm thẻ, mỉm hỏi.
Tôi đọc con số.
Anh giọng đầy mỉa mai: "Em... là đồ bủn xỉn. tháng cho ngàn, đãi ăn mày cũng xong."
"Không phải ngàn, là ngàn." sửa lại.
Sau này làm quá, tăng thêm.
Đang thì điện thoại reo.
Anh gọi đến.
Tôi gi/ật nảy mình, theo phản hiệu im lặng cho ta.
Chợt ta nay xưa, bối rối đỏ mặt, nghe máy.
34
"Mở cửa."
Trước khóa trái phòng.
Tạo cảnh đang say trong đó.
Tôi giả vờ ngái ngủ: "Anh, gì mai sau rồi."
"Anh đang ngoài nhà ở khu XX."
Tôi trợn kinh hãi, điện thoại rơi tách tiếng.
"Làm sao đang ở ngoài kia."
Trì ánh không.
Tôi cảm thấy mình là tự đào ch/ôn mình.
So Sanh, dĩ thân hơn.
Thôi thì, sẽ xin ấy, nhờ nghĩ cách giùm.
Tôi hít sâu mở nhưng cổ nắm ch/ặt.
"Em định giải thích thế nào về qu/an h/ệ của chúng ta?"
"Em do c/ờ b/ạc tiền không?"
Anh tôi.
35
Anh vẻ băng, trên cầm cây gậy đ/á/nh golf.
Vừa quát: "Gọi thằng khốn đây! Dám động đến gái tao, sống biết thân!"
Tôi co rúm nép tường, gì hóa thành bức tường.
Tôi in đến lớn, hễ ai b/ắt n/ạt sẽ đ/á/nh cho đối phương dập. Đó vừa là ký kinh hãi vừa an toàn.
Cũng là trong những nguyên nhân tạo nên tính cách nhu của tôi.
"Anh... bình tĩnh đã, lần này thể..."
Ba chữ "đ/á/nh chưa kịp thốt ra.
Trì tề trang phục ngủ.
Tay cầm điếu nói: "Anh tìm tôi?"
Anh hóa đ/á.
Nửa tiếng thong thả trên sofa, nở nụ ôn hòa bố "Cô chú đi ạ."
36
Đúng vậy, sau hóa đ/á, thì thào giải thích đầu đuôi.
Ánh x/é quay sang xin Sanh.
Trì gì, chỉ giả cười.
Anh lập tức gọi cả bố đến.
Bố hôi nhễ nhại, cúi đầu xin rối rít.
Trì nở nụ thật, mời bố ngồi.
Anh nói: "Lỗi tại yêu Tiểu mà cô ấy bất an, phải lén đi mắt."
Tôi cúi gằm nép góc phòng, sinh mời phụ huynh sắp nhận án tử.
Bố xin "Lỗi tại chúng dạy dỗ đến nơi con hỗn láo. Xin ngài Thì lượng thứ, nhất nó."
Bình luận
Bình luận Facebook