Anh ấy dường như vừa cười vừa tức gi/ận.

Tôi cũng cảm thấy hơi ngượng.

Anh lại xoa đầu tôi, cảm giác như đang được vuốt ve khiến tôi bắt đầu lên kế hoạch cho "cuộc sống tương lai" cùng anh.

13

Tôi nói: "Sau này anh đừng đi làm thêm nữa, ở đây yêu đương với em thôi. Em sẽ trích 2000 từ tiền sinh hoạt phí cho anh."

Cuối cùng tôi cũng cảm nhận được cảm giác hoàng đế phong tước vị cho hậu cung.

Anh thả lỏng người trên sofa, tôi tiếp tục: "Từ nay ngoài giờ học, anh cứ về đây đợi em nhé?"

"Thế còn em?"

"Em?"

Dù muốn dính anh cả ngày nhưng không thể để lộ, không thì sau này anh sẽ lấn lướt. Hơn nữa giờ tôi chỉ còn 3000 tiền tiêu vặt, chẳng đủ chi cho anh nghịch ngợm.

Mối qu/an h/ệ này thật mong manh vì sự nghèo nàn của tôi.

"Em đương nhiên cũng rảnh, sẽ về với anh. Nhưng thi thoảng phải về nhà đối phó bố mẹ. Họ quản em rất ch/ặt."

Cuối tuần về nhà, ngày thường ở ký túc xá lại được ra ngoài đùa giỡn với anh.

Tôi thấy mình thông minh tuyệt đỉnh!

14

Háo hức trải nghiệm cuộc sống hạnh phúc, tôi đ/á nhẹ anh: "Đi nấu ăn cho em đi."

"Anh không biết nấu."

"Cấm nói không biết! Không biết thì đi học! Từ nay trước mặt em chỉ được nói 'em sẽ học'! Rõ chưa?"

Ánh mắt anh lạnh băng, tôi không chịu thua liền trừng mắt: "Không biết nấu thì đợi em hầu hạ à? Em cũng không biết! Đi nấu cơm ngay! Lộn xộn thật!"

Hồi lâu sau, anh thở dài rồi cầm điện thoại vào bếp.

Tôi nằm dài xem TV. Cuộc sống thật tươi đẹp.

Nhớ lại bạn cùng phòng được bao nuôi với bao tiền bạc quà cáp, tôi chợt thấy mình bủn xỉn với Trương Bình. Cũng đúng vì anh ấy không nghe lời.

Nhưng tôi không phải mụ phú bà b/éo tốt, mà là nữ sinh xinh đẹp. Nghĩ thế tôi tự an ủi mình.

Trương Bình quả nhiên không biết nấu nướng. Miếng bít tết chỉ cần rán qua mà anh cũng làm ch/áy đen. Có lẽ vì nghèo nên chưa từng thấy bít tết bao giờ, đành chịu vậy.

15

Ăn xong, anh đặt bát xuống định lên sofa nghịch điện thoại.

Tôi gi/ật máy: "Anh suốt ngày dán mắt vào điện thoại, nó đẹp hơn em à? Cấm! Đi rửa bát!"

Định mở khóa kiểm tra nhưng màn hình đen xì. Tôi đưa lại: "Mở khóa đi, em phải kiểm tra."

Anh bật cười: "Em không sợ anh mách anh trai em?"

Tôi lập tức xìu xuống: "Anh là trẻ con à? Còn mách phụ huynh?"

Anh gi/ật lại điện thoại: "Em mới là trẻ con, điều gì phải sợ?"

Theo chân anh vào bếp, tôi cãi cùn: "Ai bảo em sợ? Em đâu có sợ!"

Anh đặt bát xuống: "Anh nấu cơm rồi, em rửa bát. Không thì anh gọi cho anh trai em ngay."

Tôi trừng mắt: "Anh quên ai là người trả tiền rồi sao?"

Anh nhướn mày, sẵn sàng bấm máy.

"Thua anh rồi! Em rửa đây! Không phải vì sợ anh mách mà vì thương anh mệt!"

"Bảo bối," anh véo má tôi, "Em đúng là đồ quý hiếm!"

16

Khi rửa bát xong, anh đang gọi điện.

Không rõ đối phương nói gì, anh thản nhiên đáp: "Giờ bận chơi với nhóc rồi, hẹn khác."

Tôi định gi/ật máy xem ai gọi thì bị ánh mắt cảnh cáo ngăn lại. Uy nghiêm như bố tôi vậy.

Đành hậm hực về phòng. Nhóc nào chứ?!

Cảm thấy người dính mùi dầu mỡ, tôi vội đi tắm.

Ra khỏi phòng tắm, anh đang dựa cửa nhìn tôi với vẻ lả lơi: "Sốt sắng thế? Tắm rửa sẵn sàng rồi à?"

Mặt tôi đỏ ửng. Đưa anh về đương nhiên là có ý đó. Không thì tiêu cả đống tiền chỉ để ngắm sao đành?

Hơn nữa, con gái ai chẳng muốn lần đầu với người mình thích. Tôi rất thích Trương Bình. Dù nghèo nhưng anh kiêu hãnh lắm.

Tôi hừ gi/ật mạnh rèm cửa: "Hôm nay bà sẽ cho anh biết ai mới là trẻ con!"

...

17

Kể từ khi sống chung với Trương Bình, cuộc sống thật viên mãn. Dù chú chim vàng này đôi lúc bướng bỉnh, bắt tôi làm việc nhà, trên giường cũng không nghe lời, có dấu hiệu tạo phản. Nhưng xét tổng thể vẫn xứng đồng tiền. Tôi như sống trong mùa xuân, muốn ngày ngày quấn quýt cùng anh.

Cho đến khi hè về.

Biết quê Trương Bình ở thành C, tôi lo anh về quê chăm mẹ.

"Kỳ nghỉ hè anh đi đâu?"

Lúc này chúng tôi đang trong khoảnh khắc thăng hoa. Anh lấy điện thoại xem, tôi nằm trên ng/ực anh chơi game, thỉnh thoảng sờ cơ bụng.

"... Anh nên đi đâu nhỉ?"

Ôi, anh còn biết hỏi ý tôi!

"Đương nhiên ở lại đây với em! Em sẽ lén ra ngoài gặp anh."

Anh liếc nhìn đầy kh/inh thường: "Thế hè em làm gì?"

18

Tôi thở dài. Trước đại học, hè nào cũng học thêm đến ch*t mới đỗ được trường danh tiếng.

Mẹ bảo hè này sẽ đưa tôi đi xem mắt để kết hôn sớm. Con nhà giàu thường kết hôn từ sớm, đàn ông tốt sớm bị gi/ật hết.

Nhưng không thể nói với anh được.

Tôi ấp úng: "Cũng không làm gì, suốt ngày ở nhà thôi."

Cảm thấy có lỗi với Trương Bình. Tối nay mẹ sẽ đưa tôi dự tiệc thượng lưu, còn sắm cho bộ cánh trăm triệu.

Danh sách chương

5 chương
17/06/2025 11:49
0
17/06/2025 11:47
0
17/06/2025 11:46
0
17/06/2025 11:44
0
17/06/2025 11:20
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu