7.
Nghe kết luận này, sắc mặt tất cả chúng tôi đều tái đi. Có lẽ ai nấy đều mang tâm tư khác nhau, nhưng nét mặt đều xám xịt như nhau.
Lý Vượng Tài lẩm bẩm: "Sao tôi không hiểu? Ch*t cóng trong nước đ/á? Trong nước lẽ ra phải ch*t đuối chứ?"
Cảnh sát Mông giải thích, th/ủ đo/ạn này rất tinh vi, có thể xóa sạch dấu vết tối đa. Điều này chứng tỏ hung thủ là tay chuyên nghiệp.
Lý Vượng Tài vẫn lèm bèm. Cảnh sát Mông nhíu mày: "Sao anh dám nghi ngờ cảnh sát Tiết? Anh ấy đưa ra kết luận đều có căn cứ x/á/c đáng!"
Lý Vượng Tài bất ngờ bị quát, sững người. "Tôi không có ý đó..."
Tôi lạnh lùng nhìn hắn: "Rốt cuộc anh muốn nói gì?"
Lý Vượng Tài cắn răng nói tiếp: "Tôi chỉ nghĩ, không thể tùy tiện khám nghiệm đôi chút rồi kết luận, như thế với cô Đơn cũng không có trách nhiệm..."
Cảnh sát Mông lấy ra túi tang vật bên trong có vài x/á/c ấu trùng màu trắng. Lý Vượng Tài đang hăng m/áu, gi/ật mình hỏi: "Cái gì đây?"
"Đây là ấu trùng ruồi ánh lục, tôi tìm thấy dưới sự chỉ dẫn của cảnh sát Tiết, chúng đã ch*t cóng." Tức là thứ mà dân gian gọi là - giòi.
Nhìn hình thái của chúng, có lẽ đã sống ở nơi ẩm ấm nào đó nên mới nở được trong tiết trời này. Ruồi ánh lục thích đẻ trứng trên th* th/ể, quan sát hình thái ấu trùng có thể x/á/c định thời gian t/ử vo/ng. Rõ ràng, chu kỳ phát triển của những con giòi này không khớp với thời điểm Đơn Thụy qu/a đ/ời.
Lý Vượng Tài ngớ người: "Vậy thì sao?"
Tôi cầm điện thoại hỏi anh trai: "Đừng úp mở nữa, nói thẳng đi."
Anh tôi trầm giọng: "Theo phán đoán của tôi, đây là hiện trường vứt x/á/c thứ hai. Hiện trường đầu tiên nhiều khả năng là một huyệt m/ộ dưới đất. Th* th/ể cô ấy hẳn đã tiếp xúc trực tiếp với những x/á/c ch*t khác."
Đây rõ ràng là án mạng có chủ ý, hơn nữa th* th/ể còn bị di chuyển qua hai địa điểm.
Tôi chậm rãi quay đầu, ánh mắt lạnh băng đóng vào Lý Vượng Tài. Hắn vẫn chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
Anh trai tôi biến sắc: "Ánh Ánh! Đừng có đi đào m/ộ người ta vào dịp Tết..."
Tôi cúp máy.
8.
Cảnh sát Mông mang th* th/ể về để khám nghiệm. Nhìn bóng lưng cô đ/ộc của anh vội vã đi lại, linh cảm mách bảo tôi vụ này sẽ không dễ dàng.
Lý Vượng Tài hỏi có cần hắn thuê phòng giúp chúng tôi ở thị trấn không. Rốt cuộc vẫn muốn đuổi chúng tôi ra khỏi thôn.
Tôi lạnh nhạt từ chối, quay sang Giang Ngưng: "Tôi vào thành phố một chuyến, em tìm chỗ trọ đi." Nói rồi tôi thẳng thừng lên xe bỏ đi.
Bình luận
Bình luận Facebook